
lại trong cơ thể trào ra.
Nhưng hôm đó, trong căn phòng không hề có mùi đó.
Anh im lặng bình tĩnh nhớ lại, tối đó, lúc anh mất kiểm soát thô bạo chiếm đoạt cô, lối vào rất chặt, không giống như vừa mới quan hệ xong chưa lâu. Còn anh, như muốn trút căm hờn, cắm mạnh vào bộ phận phía dưới của cô, ở đó không hề có bất kỳ mùi đàn ông nào.
Sự việc có thể không như lời cô nói.
- Hôm đó em không hề quan hệ với người đàn ông khác – Anh nói ra điều mình hoài nghi.
Ham muốn chiếm hữu của anh rất mạnh, trước đây có một đồng nghiệp nam khoác vai cô, anh trở mặt ngay, cho nên hôm đó, là do cô cố ý?
- Em cố ý để người khác ‘trồng dâu’ trên người em đúng không? Muốn anh ghen lên đúng không? – Sau khi bình tĩnh lại, có rất nhiều chuyện chỉ cần động não một chút là rõ ràng ngay.
Anh luôn là người đàn ông có năng lực quan sát và năng lực phân tích tinh tế, chỉ vì phần dấu đỏ quá bí ẩn nên anh mới bị mất kiểm soát đến thế.
Cố ý “trồng dâu”? Anh có phải đã quá tự đề cao mình không? Những vết đỏ đó đều là thật! Đêm đó, cô say túy lúy, quả thực suýt chút nữa xảy ra chuyện với người lạ, nếu không phải. . .
Cô không trả lời anh.
- Hứa Ngạn Thâm, hãy để tôi làm nốt tiết mục cuối cùng – Toàn bộ phần phỏng vấn ‘Ảnh’ đều do cô đích thân viết kịch bản, kịch bản cũng đã đưa cho đối phương từ lâu, bây giờ chỉ còn lại mấy tiếng nữa, làm sao có thể thay đổi? Làm sao kịp thay đổi đây?
Trừ phi, tiết mục kỳ này bỏ trống.
- Không được! Em phải nghỉ việc ở nhà chuyên tâm làm vợ anh – Anh cự tuyệt.
Anh chẳng cần quan tâm gì nhiều, anh chỉ muốn trói cô lại, để giữ chặt tất cả những gì tốt đẹp nhất của cô, cắt đứt đôi cánh tự do của cô, cũng không có gì đáng tiếc.
Trái tim bị rơi xuống một hố băng không đáy, chân tay tê dại, lòng bàn tay cô càng siết chặt hơn.
Anh không hề thực sự yêu cô, anh chỉ muốn thỏa mãn ham muốn kiểm soát tất cả mọi thứ mà thôi!
- Tôi muốn thực hiện tiết mục kỳ này! – Cô lạnh lùng gằn từng chữ.
Anh im lặng.
Thái độ của cô vẫn lạnh lùng như thế, lạnh đến nỗi không giống chút nào với người vợ trước đây luôn thích nũng nịu, nhõng nhẽo với anh.
Họ đã từng không có chuyện gì không thể kể cho nhau nghe, nhưng bây giờ cứ mở miệng ra là cãi vã.
- Được thôi, chỉ một tiết mục lần này thôi đấy – Anh nhượng bộ.
* * *
- Micro đã sẵn sàng, âm thanh có rõ không? – Đầu bên kia trái đất cô hỏi đồng nghiệp Tiểu Ngô.
- Chức Tâm, rõ lắm! – Tiểu Ngô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mọi người đã nhận được tin, đây là tiết mục cuối cùng của Chức Tâm.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết, Chức Tâm phải chuyên tâm làm con dâu nhà quyền quý.
Một phụ nữ yêu thích công việc như thế, lại bị ép buộc phải từ bỏ công việc.
Tất cả đồng nghiệp đều tụ tập đông đủ.
- Âm thanh bên ‘Ảnh’ có rõ không? – Cô hỏi.
- Rõ – Bên tai cô vang lên giọng nói trong trẻo đầy sức mê hoặc.
- Ảnh, sẵn sàng rồi chứ? – Cô xác định lại lần nữa.
- Sẵn sàng.
Cô nở nụ cười – Ok, tôi đã cầm sẵn kịch bản trong tay, đếm ngược 10 giây! 10, 9, 8. . .2, 1!
- Chào mừng các bạn thính giả tiếp tục lắng nghe chương trình mỗi tuần một kỳ Âm nhạc thịnh hành tôi làm chủ! Để tôi xem chút nhé. . . – Cô nhanh nhẹn nhấn vào mailbox – Wow! Hộp thư của đài đã sắp tắc nghẽn rồi! Toàn bộ là: Ảnh, chúng em rất yêu anh! Ảnh, chúng em mãi mãi ủng hộ anh! Còn nữa, còn nhiều nữa! Chức Tâm, chị nhất định phải khai thác nhiều bí ẩn của Ảnh lên nhé, nếu không chúng em sẽ tìm chị tính sổ đó! Ha ha. Chức Tâm sợ các bạn rồi, nhất định, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức khai thác những bí mật mà mọi người quan tâm!
Cô rất thành công, không có bất kỳ người nghe nào nghe ra, giọng nói đằng sau micro thật sự rất không vui.
- Thật ra, mọi người muốn khai thác nhất vẫn là mối tình đầu của ‘Ảnh’, bây giờ ‘Ảnh’ đã có người yêu chưa đúng không nào? Không biết ‘Ảnh’ có muốn chia sẻ với mọi người không nhỉ? – Trong thư người hâm mộ gửi đến, tuyệt đại đa số đều hứng thú với vấn đề này.
Micro ở đầu bên kia, im lặng mấy giây.
Cậu có quyền lựa chọn, chương trình nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô kéo micro lại, định chuyển đề tài – Hình như ‘Ảnh’ của chúng ta có chút mắc cỡ thì phải, vậy thì. . .
- Trước đây, lúc tôi còn đi hát ở quán bar. . . – Không ngờ cậu lại lên tiếng – Hôm đó, tôi đang ở dưới sân khấu chuẩn bị nhạc cụ thì bất ngờ có một cô gái miệng cười rạng rõ trèo lên sân khấu, cô ấy nói, cô ấy có một bài hát muốn tặng cho một người.
Khi hạnh phúc, con người ta có thể làm bất cứ chuyện gì, chuyện ngốc nghêch thế này cô cũng từng làm.
Cô còn nhớ hôm kỷ niệm hai năm ngày cưới, cô phấn khích kéo Hứa Ngạn Thâm đến quán bar mà anh ghét nhất.
Giống như hành tinh tươi đẹp, những quả bóng đầy màu sắc
Thế giới này tràn ngập sự dịu dàng ấm áp của tình yêu
Nhưng anh không giống, anh thật sự không giống
Chỉ có anh mới hoàn toàn phù hợp với những giấc mơ của em. . .
Oh-Yêu lầm lại yêu lầm
Anh có biết nhìn thấy đôi mắt ấy, nhìn thấy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim
Thì biết đó chính là anh, chính là nơi cuối cùng em đến
Em cũng từng bước từng bước, giản giản đơn đơn đi theo anh.
Kh