
không đủ thông minh, không đủ khôn khéo, chỉ cần tìm một người chồng thật thà, sống cuộc đời bình dị, yên ổn là được.
Chỉ là, cô quá yêu Hứa Ngạn Thâm, tự nguyện thay đổi vì anh.
- Ngược lại, nếu Hứa Ngạn Thâm tiếp tục thương yêu, cưng chiều con như bảo vật, gì mẹ cũng có thể chịu đựng được! Nhưng cả nhà họ Hứa đó bây giờ ức hiếp người ta quá mà! - Con gái bà sảy thai hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ là lỗi của một mình con gái bà sao?!
Cố gắng gượng giữ nụ cười trên môi - Mẹ, con không muốn vào đài truyền hình bằng quan hệ - Chỉ có thể nói qua quýt như thế.
- Đài truyền hình có gì không tốt nào? Phúc lợi tốt, đãi ngộ tốt, sau này con có thể tự chăm lo cho bản thân mình - Thái độ Cao Hướng Quyên rất kiên quyết - Đài chúng ta cần mở một chương trình giải trí mới, mẹ sẽ nói chuyện với lãnh đạo, dành chỗ cho con!
Chương trình giải trí? Nụ cười trên môi cô đơ ra.
- Mẹ, mẹ tha cho con được không? Bộ dạng con nhìn giống anh Hiến (*) lắm sao? - Ôm chân mẹ, cô suýt rơi nước mắt.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô reo lên, cô vội vàng bắt máy, chỉ sợ chần chừ một hồi mẹ cô lại lôi cô đến đài truyền hình phỏng vấn thật không biết chừng.
- Cô Thẩm Chức Tâm phải không? Tôi ở toà soạn báo XX, chúng tôi rất lấy làm tiếc thông báo với cô, vì cô không có kinh nghiệm lấy tin một năm trở lên nên chúng tôi không thể tuyển dụng cô vào vị trí phóng viên của tờ báo.
Nghe đi, một toà soạn báo quy mô nhỏ như thế, lượng phát hành cũng kém như thế vậy mà cũng không chịu cho cô cơ hội.
Cô ảo não.
- Nhưng, lần phỏng vấn trước, chúng tôi khá hài lòng với biểu hiện của cô! Chỗ chúng tôi vị trí sửa morrasse còn thiếu người, không biết cô Thẩm Chức Tâm có hứng thú không? - Đối phương hỏi rất thành khẩn.
Sửa morrasse? Cô do dự.
- Nếu cô biểu hiện ok trong công việc này, chúng tôi sẽ giúp cô đổi vị trí thành phóng viên chính thức - Đối phương hứa hẹn.
Mắt cô chạm phải ánh mắt dữ dằn của mẹ, bèn hấp tấp gật đầu - Được, được! Tôi sẽ làm!
Đặt điện thoại xuống, cô chính thức tuyên bố - Con tìm được công việc rồi, ngày mai chính thức đi làm.
* * *
Cô không thích hợp với công việc này, công việc này quá khô khan nhưng cô vẫn chăm chỉ, cẩn thận.
Mỗi lỗi sau ngữ pháp, cách dùng từ cô đều chỉ ra, lỗi sai dấu câu, chính tả, cô cũng chỉnh lại cho đúng.
Bản thảo chất cao như núi, mỗi ngày, cô xem đến hoa cả mắt váng cả đầu, phải dùng cả đến thuốc nhỏ mắt.
Cô luôn tự nói với bản thân, cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu, chỉ cần xông pha, thế giới của cô sẽ luôn đầy màu sắc.
Hôm nay, lại một ngày mệt mỏi, vừa về đến nhà, cô đã đổ phịch người xuống chiếc giường êm ái.
- Chức Tâm, không ăn cơm à? - Cha cô đuổi theo vào phòng.
Tối nay mẹ cô phải lên chương trình, chỉ có cha cô ở nhà trông nhà.
- Con không ăn đâu, cám ơn bố! Con thật sự rất mệt, buồn ngủ quá! - Cô huơ huơ tay, rồi cuộn mình vào trong chăn.
- Chức Tâm, cha suy nghĩ rất lâu rồi, muốn nói chuyện với con. . .
Đang định nói với con gái chuyện nợ nần trong nhà, lời còn chưa dứt đã thấy con gái mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều rồi.
Thở dài, cha cô đành ra khỏi phòng.
Mấy hôm nay, khó khăn lắm mới thấy con gái dần vui vẻ, nhẹ nhõm trở lại, ông thật sự không muốn làm hỏng tâm trạng của con.
. . . . . . . .
Cô mơ thấy một giấc mơ thật dài thật dài.
- Học trưởng, tạm biệt! - Trong mơ, cô buồn bã ôm hai hộp cơm.
- Thẩm Chức Tâm! - Anh đuổi theo.
Cô ngoái đầu lại, không để anh thấy giọt lệ rưng rưng nơi đáy mắt, mỉm cười ngọt ngào với anh.
- Hẹn gặp vào ngày mai - Phát hiện mình không biết nên nói gì, anh từ tốn gật đầu với cô, sau đó, quay người trở lại phòng của Hội sinh viên.
. . . . . . .
- Trà giải cảm của anh thật khó uống, mấy đứa bạn cùng phòng trong ký túc xá đều buộc tội nói anh đang đầu độc họ để họ không nói xấu anh!
Nghe thế, ngực anh rung lên, cười khùng khục khoái trí.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của cô, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô, lưỡi anh bắt đầu khám phá miệng cô.
Nụ hôn đó, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng lúc cuồng nhiệt, môi cả hai đều ươn ướt, mềm nhũn. . .
- Thế thì sau này mình em uống được rồi! Em mà bị anh đầu độc thật, anh sẽ nuôi em suốt đời!
. . . . . . .
Trong mơ, hình như có ai đó cầm ngón tay anh len qua mái tóc dài của cô chạm vào sau tai cô, rồi trượt xuống bờ môi mềm mại của cô.
Tay anh rất dịu dàng, cẩn thận vuốt ve, như thể muốn chắc chắn vết thương trên môi cô đã lành hay chưa.
Thực ra, mấy hôm trước, chỗ khóe môi bị cắn rách đã tróc mày, chỉ còn chút vết hồng hồng đang kéo da non.
Cảm giác mơn trớn, nhột nhột khiến cô đờ đẫn mở mắt ra.
Đối diện với khuôn mặt đẹp trai trong mơ. . .
Anh đang mặc quần áo, rồi nằm xuống bên cạnh cô, mỉm cười với cô - Bà xã, anh về rồi.
Cô mơ màng chớp chớp mắt.
Trong trí nhớ của cô, anh chưa từng gọi cô là "bà xã".
Dáng vẻ mơ màng của cô thật đáng yêu anh cụp mắt xuống không nén được lòng nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, sau đó chạm nhẹ trán mình vào trán cô.
Anh đã về rồi! Đã về rồi, được nhìn thấy cô thật tốt quá!
Cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Trán anh lại dụi dụi vào trán cô, rồi như sợ cô