
nay, cô và Chức Tâm đã đi ăn cùng nhau mấy lần.
Chức Tâm có hai hàng chân mày đẹp vô cùng, lông mi dài và rậm, khẽ chớp tự
nhiên, mắt cô long lanh, gương mặt nhỏ, chiếc cằm thon gọn hơi xanh xao, cô cho Hạ Hà một cảm giác rất chững chạc nhưng lại toát ra vẻ yêu kiều, dịu dàng khó nói thành lời, khiến người ta rất muốn nâng niu cô.
“Mùa hè đến rồi, ăn không thấy ngon.” Cô không có hứng thú với đồ ăn cho lắm.
Thực ra, dạo này cô khá xanh xao, thể trọng cũng sụt giảm.
“Cô gầy quá, nhiều lắm chắc cũng chỉ bốn lăm cân.” Hạ Hà ước đoán.
Dáng vẻ yếu ớt, gầy gò đó thật khiến người ta xót xa.
“Dạo này có ốm đi một chút, nhưng thể trạng tôi không cao, xương lại nhỏ,
cân nặng như thế là được rồi.” Cô cười, cảm thấy không có vấn đề gì.
Mặc dù lúc bận rộn cô thường có cảm giác chóng mặt.
“Tiếp tục kể thiên tình sử ở Pháp của cô đi.” Chức Tâm vui vẻ chuyển đề tài.
Hạ Hà cười rạng rỡ, được lời như cởi tấm lòng. “Đàn ông Pháp rất lãng mạn, người bạn trai thứ hai của tôi cũng thuộc dạng lãng mạn, anh ấy luôn
tìm những khung cảnh thích hợp nhất dạy tôi biết thế nào là hôn, dạy tôi biết thế nào mới là làm tình. Lúc đó tôi rất non nớt, cảm thấy người
Pháp sao có thể lãng mạn đến như thế!”
“Cô ấy mà, đã có bao nhiêu bạn trai ở Pháp rồi?” Chức Tâm cười hỏi.
Cô thích người bạn này, rất thẳng thắn, việc gì cũng dám nói dám làm.
“Nhiều hơn cô nghĩ, chắc có mười ngón tay thêm mười ngón chân!” Hạ Hà cười ha ha, không chút kiêng dè.
Cuộc sống ở Pháp của cô tuy không đến nỗi hoang đàng nhưng thật sự đầy phóng túng.
“Mười tám tuổi cô đã sang Pháp rồi, chắc mối tình đầu của cô cũng ở Pháp?”
Câu hỏi mà cô chỉ buột miệng nói ra lại làm nụ cười thoải mái trên môi Hạ Hà bỗng khựng lại.
Cụp mắt uống một ngụm cà phê, che giấu nỗi hoang mang trong mắt, nhưng Hạ
Hà vẫn chọn cách thẳng thắn, “Không phải, từ nhỏ tôi đã rất thích một
chàng trai, anh ấy là một người rất trầm lặng và nghiêm túc. Dù là tiểu
học, cấp hai, hay cấp ba, thành tích học tập của anh ấy luôn đứng nhất
toàn trường. Bắt đầu quan sát anh ấy, là vì hiếu kỳ, muốn biết anh ấy vì sao lại học giỏi như thế. Nhưng sau khi quan sát mới phát hiện, anh ấy
không phải là người thông minh bẩm sinh, mà là anh ấy nỗ lực gấp rất
nhiều lần người khác.”
“Một kỳ nghỉ hè lúc còn nhỏ, tôi sống
trong nhà anh ấy, ánh đèn ở ô cửa sổ của phòng đối diện không bao giờ
tắt trước hai giờ sáng.”
Chức Tâm kinh ngạc.
Thật là một người chăm chỉ, rất giống với ai đó.
“Tranh thủ lúc anh ấy nghỉ ngơi, một đứa bé hiếu kỳ như tôi rất thích đeo theo anh ấy, một người nghiêm túc, thiếu nhẫn nại, với một đứa bé đeo bám,
mè nheo... Bản thân tôi cũng không biết từ lúc nào, hình bóng anh ấy đã
trú ngụ trong trái tim tôi.
“Thế là, kỳ nghỉ hè, nghỉ đông hằng
năm, tôi đều có thói quen sống ở nhà anh ấy, ngày nào cũng không ngừng
hỏi anh, không ngừng mè nheo anh, có muốn làm bạn trai của tôi không. Có lẽ cảm thấy phiền phức vì bị tôi hỏi quá nhiều, vào kỳ nghỉ hè năm cuối cấp ba, anh gật đầu đồng ý.” Hỏi nhiều đến nỗi câu hỏi đó đã trở thành
câu cửa miệng của cô.
Lúc anh đồng ý, cô cũng giật nảy mình, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác vui sướng điên cuồng.
Nụ cười trên môi Hạ Hà cũng đã nhạt đi rất nhiều, không rạng rỡ, tươi tắn như trước đó nữa.
“Thật ra lúc đó đã thống nhất chúng tôi sẽ cùng đi Pháp với nhau, chúng tôi
sẽ cùng học quản trị kinh doanh. Visa du học của tôi có sớm hơn của anh
ấy, thế là tôi đi Pháp trước, nhưng tôi đã không đợi được anh ấy.”
Chức Tâm hơi ngạc nhiên, chàng trai ấy đã xảy ra chuyện gì?
“Sau đó tôi mới biết, anh được người nhà sắp xếp cho học tại một trường đại
học trong nước, học một ngành chẳng liên quan gì đến quản trị kinh
doanh. Visa du học của anh bị người ta phá đám nên không được phê
chuẩn.” Nhắc đến những chuyện đã qua, mắt Hạ Hà có chút lạnh lùng. “Gia
đình đó có quá nhiều người, ra sức đạp đổ, ra sức ngăn chặn, sợ một ngày nào đó anh thành công sẽ gây tổn hại đến lợi ích của họ.”
“Sau đó thì sao?” Chức Tâm tò mò hỏi.
“Không có sau đó.” Hạ Hà cười nhẹ, “Kế hoạch du học của anh ấy thất bại, cuộc
đời anh ấy đã bắt buộc phải lập ra một kế hoạch khác, và tôi đã bị anh
ấy đá ra khỏi kế hoạch đó.”
Chức Tâm kinh ngạc nhìn cô.
“Đâu có gì là lạ, anh ấy gật đầu đồng ý qua lại với tôi chỉ là vì tôi là con gái độc nhất trong gia đình, anh ấy muốn mượn cuộc hôn nhân được tình
cảm bồi đắp để thoát khỏi đại gia đình của mình.”
Tình yêu và hôn nhân đối với anh mà nói, vốn dĩ chỉ là một món hàng hoá chờ được giá là bán thôi.
“Dù hai người một ở Pháp, một ở Trung Quốc thì cũng có thể yêu nhau, có thể kết hôn mà!” Chức Tâm không hiểu.
“Thế giới này không phải là thế sao? Con người tranh nhau hơi thở, Phật
tranh nhau nén nhang đó sao, những người đó chọc tức anh ấy, mục tiêu
cuối cùng của cuộc đời anh ấy là đứng ở vị trí không ai tranh giành
được, còn tôi chỉ là một sự tồn tại không cần thiết.” Thái độ Hạ Hà rất
nhẹ nhõm, cô hiểu rất rõ vì sao mình bị bỏ rơi, “Tôi nghĩ, lúc đó kế
hoạch của anh chắc là nghĩ cách từng bước từng bước chen chân vào