Snack's 1967
Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326380

Bình chọn: 7.00/10/638 lượt.

hau.” Cô đi thẳng vào vấn đề.

“Đó là do em cứ bám theo anh.” Anh hờ hững đáp.

“Được thôi, cứ cho là em bám anh đi, nhưng em tự nhận mình đủ hiểu anh. Anh

quả thực là người đàn ông không có máu, không có nước mắt, bất cứ việc

gì, bất cứ quyết định nào anh cũng chỉ xem có lợi ích lâu dài hay không. Tính cách của anh vốn đã rất tệ, em không tô hồng anh, nhưng em cảm

thấy anh vẫn không tệ hại đến mức độ này.”

Dù là một kiến trúc

hoàn hảo nhất, chất liệu, màu sắc, nghệ thuật cũng đều dựa vào cá tính,

sở thích của chủ nhân nó. Hứa Ngạn Thâm tuy không phải là người vô cùng

đẹp trai, nhưng anh mạnh mẽ và có nghị lực, mắt anh rất sâu, bờ môi

nghiêm khắc, kiên định, nhìn bề ngoài thì là người đàn ông một khi đã

yêu là rất chung thuỷ, không bao giờ phản bội.

“Em muốn hỏi gì?” Anh cắt ngang.

Bây giờ anh không có tâm trạng để trò chuyện với người khác.

“Được, em nói thẳng ra vậy! Nhan Hiểu Tinh có quan hệ thế nào với anh? Thẻ tín dụng của anh sao lại nằm trong tay cô ta? Anh có thật là có con với cô

ta không? Anh dựa vào cái gì mà lại đối xử với vợ mình như vậy? Anh dựa

vào cái gì mà dung túng cho người phụ nữ khác xấc xược khắp nơi như

vậy?” Hạ Hà cũng không vòng vo nữa.

Hạ Hà biết mình vẫn rất thích anh, tình cảm của cô đường đường chính chính, cho nên, cô hy vọng người đàn ông mình thích cũng đường đường chính chính.

“Vì sao lại hỏi như thế?” Đây dù sao cũng là chuyện nhà anh, anh không nghĩ Hạ Hà lại biết rõ như vậy.

Trừ phi, cô điều tra anh.

Nhưng Hạ Hà không phải là người như vậy.

“Anh đừng hỏi sao em biết được! Em chỉ có thể nói với anh, cô gái đó dùng

thẻ tín dụng của anh mua ba chiếc nhẫn kim cương, rồi đi rêu rao là bạn

trai tặng mình! Nhẫn, anh có hiểu nhẫn có ý nghĩa gì không?!” Cô gái đó

rất muốn được gả vào nhà quyền quý.

Giống như nghe thấy một câu chuyện cười rất nhạt nhẽo, Hứa Ngạn Thâm chỉ khẽ nhếch khoé môi.

“Anh bỏ cái kiểu cười đó đi!” Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ, nhẹ nhõm.

Nhưng, nụ cười đó có thể khiến cô chắc chắn một điều.

“Anh không hề để mắt đến cô gái đó đúng chứ?”

Anh hờ hững không tỏ thái độ gì.

“Nhưng, anh có từng nghĩ, chuyện của cô ta, nếu truyền đến tai vợ anh, cô ấy sẽ nghĩ thế nào không? Bất kỳ người phụ nữ có tư duy bình thường nào cũng

không thể chấp nhận nổi chuyện này!” Phần liên quan đến Chức Tâm, Hạ Hà

không thể nói ra.

Thái độ điềm tĩnh của anh cuối cùng cũng có chút lung lay.

Tìm được một chỗ sạch sẽ ở bồn hoa bên cạnh, anh ngồi xuống.

Lúc còn nhỏ, mỗi lần tâm trạng không vui, anh cũng như thế này, bình tĩnh ngồi xuống, điều chỉnh lại cảm xúc.

Hạ Hà cũng ngồi xuống bên cạnh anh, giọng dịu lại, “Quen biết nhau mười mấy năm, anh không thể coi em là bạn được sao?”

Thật ra, Hứa Ngạn Thâm rất khó chiều, cương hay nhu đều không làm gì được anh.

“Anh không làm bạn với phụ nữ.” Quả nhiên, anh thản nhiên trả lời, như tạt gáo nước lạnh vào người cô.

Sở dĩ anh không muốn kết bạn với phụ nữ là vì anh ghét sự mờ ám.

“Thế thì đối tác, được rồi chứ?!” Hạ Hà cảm thấy thật bất lực.

Họ đã là đối tác trong công việc.

Người đàn ông này, chỉ cần khăng khăng một việc gì rồi là cố chấp không thể chịu nổi.

Anh không đáp, trầm tư rất lâu, sau đó nói, “Trên đời này, người phụ nữ ngu ngốc nhất chính là loại người giống mẹ anh.”

Hạ Hà lập tức hiểu ra, anh đã bắt đầu sẵn lòng trò chuyện.

“Loại phụ nữ này chỉ ham danh lợi, tiền tài, dễ dàng bị mua chuộc, dễ dàng bị khống chế. Cho nên anh từng chút một khuếch đại khuyết điểm tham lam

này của mẹ mình. Bà ấy dựa dẫm vào anh, giống như loài cây tầm gửi vậy,

rời xa tiền chỉ có chết.” Anh bình thản nói.

Chính bởi vì anh có

thể khống chế được mẹ mình nên dù mẹ anh có không thích Chức Tâm, hôn

nhân của anh, mẹ anh cũng chẳng thể là người quyết định.

“Chiếc

thẻ tín dụng đó, là dùng để bồi dưỡng lòng tham của con người.” Anh dùng chính cách làm tha hoá mẹ mình để nuôi cô gái đó, cho đến khi, cô ta lộ bộ mặt thật, tồi tệ xấu xa cho mọi người cùng thấy.

“Trên người cô ta có thứ mà anh cần.”

Hạ Hà nghĩ mãi không hiểu, cô gái đó ngoài gương mặt xinh đẹp ra còn có giá trị gì khác để anh lợi dụng?

“Máu.”

Từ lần Chức Tâm suýt chết đó, anh bắt đầu không còn tin bất kỳ người nào, bất kỳ một cơ cấu nào.

Anh không thể bỏ mặc người mình thương yêu, để chờ đợi hai chữ “vận may”.

“Một năm trước, lúc sảy thai, cô ấy gặp sự cố. Thật ra hôm đó, người cho máu không phải là không liên lạc được mà là cố tình cúp máy.” Hàm dưới

cương nghị của anh thấp thoáng đường gân xanh, sự cố đó là nỗi ám ảnh

rất lớn của anh cho mãi đến bây giờ, “Bởi vì Chức Tâm cần ít nhất 800ml

máu, không ai dám cho.”

“Hai tư tiếng cô ấy rơi vào tình trạng

nguy kịch, anh đã huy động toàn bộ Hứa gia đi khắp thành phố tìm người

có nhóm máu AB RH-, khó khăn lắm mới tìm được bốn người, một người tuổi

đã lớn, một người sức khoẻ không tốt, còn hai người, đưa bao nhiêu tiền

cũng không dám hiến.”

“Anh mãi mãi nhớ cơn ác mộng đó, cô ấy nằm

đó, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra đi, có thể vĩnh viễn không tỉnh lại

nữa.” Giọng nói ngắt quã