
hâm, anh cưới hay không cưới đều như nhau đúng không? Lấy ai cũng
không quan trọng đúng không? Thế thì, em cầu hôn anh! Anh lấy em nhé,
cho dù cuối cùng có thể anh chẳng cách nào yêu được em, nhưng trong cuộc hôn nhân này chúng ta như những người bạn tốt nhất, vực nhau dậy, giúp
đỡ lẫn nhau!”
Anh im lặng.
“Ngạn thâm, lễ đính hôn ngày
mai, em sẽ đến đúng giờ, nếu anh nhận lời cầu hôn của em, thì hãy đến
đúng giờ nhé.” Hạ Hà thỉnh cầu vô cùng thành khẩn. Đúng như những gì Hạ
Hà yêu cầu, lễ đính hôn vô cùng đơn giản, không có tiệc rượu, không có
phóng viên, càng không có các đối tác làm ăn, chỉ làm một bữa cơm hai
bên gia đình mà thôi.
Hạ Hà hiếm hoi mới vận áo truyền thống,
chiếc áo đỏ làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô, cô giữ lễ ngồi trong
căn phòng rộng lớn.
Ngồi cùng bàn còn có những người khác trong
nhà họ Hứa, cô ruột và ông anh họ thứ hai mặt tối sầm lại, Tống Tiêu
Phong thì sốt ruột, Tâm Ngữ căng thẳng nắm chặt gấu áo mình, những bà
khác thì mặt háo hức như sắp được xem một vở kịch hay, còn Hứa Cẩn Lễ
tức run lên khi nghe tin anh đã triệt sản, dứt khoát không tham dự.
Mười phút sau, anh vẫn chưa đến.
“Hạ Hà, con gọi điện thoại hỏi xem, nó rốt cuộc có đến không?!” Ông Hạ có chút không vui.
Hạ Hà mím môi, cố chấp ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.
Lại mười phút nữa trôi qua, mẹ lớn vui ra mặt, “Anh à, em đã nói rồi, Hứa
Ngạn Thâm cái thằng đó cao ngạo lắm, chắc là chê đám này rồi, chỉ uất ức cho nhà họ Hạ chúng ta trở thành trò cười cho người khác!”
Đầu
Tống Tiêu Phong càng lúc càng cúi thấp xuống, đứa con trai “không nghe
lời” hết lần này đến lần khác để bà chịu nhục đến rơi nước mắt.
Nghe nói thế, mặt ông Hạ tái đi.
Hôm nay nếu không phải con gái nhất quyết làm đơn giản, lần này, nhà họ Hạ đã được một phen mất mặt rồi.
“Rầm”, ông Hạ tức giận đập bàn, ông định tuyên bố giải tán.
Lúc này, cửa phòng bật mở, được nhân viên phục vụ dẫn đường, anh đĩnh đạc bước vào phòng tiệc.
“Xin lỗi, tắc đường.” Anh giải thích ngắn gọn.
Sắc mặt mẹ lớn trắng bệch ngay lập tức, Tống Tiêu Phong cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy.
Còn Hạ Hà, mắt sáng lên.
Anh chịu đến, có phải vì suy nghĩ cũng giống cô?
Anh ngồi vào vị trí bên cạnh Hạ Hà, thần thái tự nhiên, “Để tỏ lòng xin lỗi, bữa tiệc hôm nay con xin phép mời mọi người.”
Mời mọi người?
Thái độ của anh khiến người khác chẳng tài nào hiểu nổi.
Nét mặt ông Hạ cũng bắt đầu dịu lại.
Hứa Ngạn Thâm là nhân tài hiếm có, ông Hạ trước nay đều rất xem trọng anh,
anh đã chịu đến, có những việc không tiện tính toán, so đo.
“Ngạn Thâm, con đã đến rồi, thế thì hai nhà chúng ta cùng ngồi lại bàn bạc
hôn lễ chính thức của hai đứa.” Ông Hạ tự nhiên như không, giả vờ như
không nghe thấy lời mời của anh lúc nãy.
Sắc mặt mẹ lớn tái xanh, anh hai đã muốn đứng lên bỏ về.
Nhưng ông Hạ nói luôn, “Tháng Hai vừa hết Tết âm lịch có một ngày tốt, chi bằng ấn định ngày đó là ngày thành hôn đi.”
Tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng con gái mãi không chịu lấy chồng, bây
giờ khó khăn lắm mới tìm được đối tượng, lại là người mà ông rất hài
lòng, ông Hạ dĩ nhiên hy vọng đám cưới được tổ chức càng sớm càng tốt.
Tháng Hai âm lịch?
Sắc mặt mẹ lớn càng khó coi.
Hứa Ngạn Thâm đã nghe rõ, chỉ thấy anh mặt không biến sắc, bình thản hỏi,
“Bác Hạ, Hạ Hà đã nói về tình hình sức khỏe của cháu với bác chưa ạ?”
Ông Hạ ngớ ra, ông không ngờ, Hứa Ngạn Thâm lại dám nhắc đến chuyện này
trước mặt mọi người như vậy, dù sao đó cũng chẳng phải là chuyện đáng để khoe ra.
Ông Hạ đằng hắng, “Hạ Hà đã nói với ta rồi.”
“Thành thật mà nói, chuyện này, lớp người già chúng tôi ít nhiều trong lòng
cũng không được thoải mái, giống như ngọn lửa hy vọng bị đám thanh niên
các con dập tắt vậy.” Không có người già nào lại không muốn có cháu để
ẵm bồng.
Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn ông Hạ.
Đây chính là kết quả mà anh muốn.
“Nhưng, Ngạn Thâm, ta không giống với cha con.” Lời của ông Hạ khiến anh bất
ngờ, “Nếu tư tưởng của ta bảo thủ giống cha con thì hôm nay người thừa
kế chắc chắn không phải là Hạ Hà.”
Hạ Hà quay sang, mỉm cười động viên anh.
“Cách làm của ông Hứa đối với những chuyện trước đây, đừng nói là con, đến
ngay cả ta là người ngoài cũng thấy buốt lòng.” Ông Hạ thành thật, “Cũng như vậy, hôm nay, ta xin lỗi con vì hành động của em gái mình.” Trên
thương trường, ông Hạ nổi tiếng là người nhân hậu, cũng chính vì thế, Hạ gia hai mươi năm trở lại đây không có đột phá nào mới nhưng cũng phát
triển tương đối ổn định.
Bị anh cả nói lời xin lỗi thay mình, sắc mặt mẹ lớn lúc trắng lúc xanh.
“Khách sáo rồi bác Hạ.” Thái độ của anh vẫn ôn hòa.
Tính anh nào giờ vẫn vậy, người khác kính anh một, anh sẽ nhường đối phương mười.
“Ngạn Thâm, lời bác nói, cháu đừng nghĩ khác đi, không liên quan gì đến gia
nghiệp cả, mà chỉ thuần túy là tình người mà thôi, xuất phát từ tình
cảm, đàn ông nếu không có máu mủ của mình, sau này già rồi chắc chắn sẽ
rất hối hận.” Ông Hạ là người thông minh, từng bước lập nên cơ nghiệp,
nói những lời nặng nề cũng không khiến n