Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326615

Bình chọn: 9.5.00/10/661 lượt.

n chương

trình của tiết mục ‘Chức Tâm’ mà có người ngày nào cũng phải nghe đây

sao?!

Mặt Cảnh ửng hồng vì ngượng, giả vờ ho mấy tiếng.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại xúc động như thế, câu chuyện cậu kể

trong tiết mục hôm đó may mà cô không hề nhắc đến, cũng coi như chưa

từng nghe.

Tính tình của Chức Tâm có chút giống với tinh thần AQ.

- Hi hi, không ngờ anh cũng là thính giả của tôi! - Thái độ cô rất tự

nhiên, không có chút ngại ngùng nào, cô nói với lão Mạc - Nhưng bây giờ

tôi không còn làm người dẫn chương trình nữa, tôi đang làm phóng viên

tập sự - Thu hoạch lớn nhất mà cô có được từ năm tháng đó chính là sự

điềm tĩnh.

Điềm tĩnh đối diện với tất cả, bao gồm cả mối quan hệ nam nữ không nên tồn tại.

- Phóng viên... - Lão Mạc kêu lên thất thanh - Chẳng trách dạo này có người rất chăm đến tìm tôi!

Cậu không biện giải gì, chỉ cười nhắc nhở cô: - Chức Tâm, chị nên mời anh

Mạc đây uống rượu, chuốc say anh ta, anh ta sẽ cung cấp rất nhiều manh

mối cho chị đấy - Manh mối tin tức không phải chỉ đi dọc đường là có

thể tìm ra.

Cô nhướng mày, không hiểu lắm.

Lời của cậu khiến lão Mạc đắc ý, lão Mạc đưa tay lên che miệng kề sát vào

tai cô - Nhìn thấy những người kia rồi chứ? Họ đều đến đây để cá độ đấy!

Không nhìn ra! Cô ngồi ở đây rất lâu rồi, cũng không thấy có nhà cái đến thu tiền, cô rất lấy làm kỳ lạ.

- Đều đặt tiền bên trong trước rồi! - Lão Mạc chỉ chỉ vào căn phòng VIP - Còn nữa, nếu vay tiền có thể được miễn lợi tức từ ba đến năm ngày.

Cô trợn tròn mắt.

Cô tưởng cá độ bóng đá chỉ có hai cách, hoặc qua điện thoại hoặc qua mạng internet.

- Hôm qua lúc tôi đến đây, cũng có đặt một chút, chị muốn đặt không? Tôi

dẫn chị đi! - Nhìn thấy tâm tư của cô, Cảnh chủ động hỏi.

Quả nhiên, cô gật đầu cái rụp.

- Này, tôi không biết gì đâu đấy! - Lão Mạc vội vàng giả điếc.

- Chị ấy chỉ là có hứng thú với những thứ mới lạ thôi mà - Tuy là bạn cũ, nhưng cậu vẫn nói đỡ cho cô.

Nói xong, cậu nắm chặt tay cô, dẫn cô từ từ len qua đám đông đi về hướng căn phòng VIP.

Tim cô đập rất mạnh.

Cảm thấy có một sự kích thích hưng phấn kỳ lạ, nhưng gan thỏ đế bẩm sinh

lại cảm thấy sợ hãi, may mà, cậu luôn nắm tay cô, truyền cho cô sức

mạnh.

Anh gõ cửa phòng VIP.

- Ai? - Đối phương cẩn trọng hỏi.

Không còn cách nào khác, hiện nay cảnh sát càn quét tệ nạn rất gắt gao. Sau

khi đối chiếu vài câu ám hiệu, đối phương mở hé cửa.

Anh dẫn cô len vào.

- Xin chào, tôi và bạn muốn hùn vốn đặt cược - Cặp mắt kiếng dày cộm,

mang lại lợi thế cho cậu, vừa nhìn đã giống người rất thật thà chất

phác, rất dễ bị lừa.

Đối phương hơi yên tâm - Biết luật của chúng tôi rồi chứ, đặt ít nhất năm nghìn tệ một lần.

- Hôm qua tôi có đến, cũng thắng được một chút - Cậu cười thật thà.

- Thế hôm nay cậu cá đội nào... - Có chút ấn tượng rồi, đối phương buông lỏng cảnh giác.

- Hôm nay, tôi muốn đặt lớn một chút, nhưng tôi và bạn trong người không có nhiều tiền...

Cậu với đối phương trao đổi về cách vay tiền, cô vừa chăm chú nghe vừa quan sát xung quanh.

Trong căn phòng này, khói thuốc mù mịt, không khí oi nồng, chỉ có hai chiếc

laptop đơn giản, một gã khác đang mở máy tính, tay kẹp thuốc lá, rung

đùi, chắc là đang đặt cược.

Cô muốn tiến gần hơn một chút nhưng tay bị Cảnh nắm rất chặt.

- Hai giờ chúng tôi đóng cửa rồi! Trận kế tiếp cậu có thể về nhà xem! - Đối phương thô lỗ cộc cằn nói với cậu.

- Nhưng... ở nhà xem chán lắm, không có không khí! - Bộ dạng ủ rũ của cậu giống hệt như một tín đồ bóng đá thực thụ.

- Đúng đó, cậu ấy rất thích xem bóng đá! Đóng cửa ở đây rồi, các anh có

gì để cung cấp cho mọi người vừa uống rượu vừa xem bóng đã không? - Cô

cũng biến mình thành dân chơi thứ thiệt.

- Thế này đi!

- Đối phương rờ rờ chiếc cằm mọc đầy râu của mình - Sau hai giờ, hai

người đến tiệm Mc Donald đối diện chờ tôi, tôi sẽ đưa hai người đến chỗ

ngon lành hơn! Ngoài cá độ, chúng tôi còn có rất nhiều thứ khác nữa... - Đối phương làm ra vẻ bí mật.

Cô phấn khích véo mạnh vào tay cậu.

Tiếc quá, hôm nay không đem theo máy ảnh.

Thân hình dong dỏng cao của anh đứng tựa bên cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ.

- Anh họ, anh có nghe thấy em nói gì không? - Hạ Hà đặt tài liệu cầm trên tay xuống.

Lúc họ quen nhau, anh là anh họ thứ ba trên danh nghĩa của cô, sau khi

thích anh, cô bắt đầu gọi anh là ông cụ non, lúc hận anh nhất cô nghiến

răng rít tên anh Hứa Ngạn Thâm qua kẽ răng.

Cách xưng hô anh họ thích hợp với mối quan hệ hiện giờ của họ hơn.

Anh định thần lại, hờ hững đáp - Nghe thấy rồi, trong tương lai có thể hợp

tác với công ty băng đĩa lớn nhất Đông Nam Á, là vinh dự cho Hứa thị

chúng tôi - Câu trả lời của anh khá khách sáo.

- Vì sao tâm trạng anh vẫn rất tệ? - Hạ Hà lấy làm kỳ lạ.

Hứa thị luôn hy vọng có thể hợp tác với Kim Tinh, nhưng người lớn hai bên

mỗi người một ý, dự án hợp tác cứ lùi hết tháng này qua năm nọ, lần này, cô có ý bảo cha giao dự án hợp tác này cho cô xử lý, coi như quá trình

cọ xát thực tế của người thừa kế.

Vì thế, anh họ thứ hai

“chân chính” từng tiếp xúc với cô vài lần. Sức khoẻ của dượ


Duck hunt