The Soda Pop
Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321964

Bình chọn: 8.00/10/196 lượt.

ếng chuông đồng hồ vẫn cứ vang lên đều đều, thời gian chậm rãi trôi qua.

Hút thuốc

cũng không có cách nào giúp cho Bạch Diễm Dung che dấu sốt ruột cùng

khẩn trương trong lòng, bà nhẹ giọng lẩm bẩm, không ngừng nhắc nhở phải

làm thế này, phải làm thế kia, dặn đi dặn lại không dưới ba lần.

Không nên

làm cho anh ta buồn bực, không nên chọc giận anh ta, không được nghe lén anh ta nói chuyện, cho dù có nghe được cái gì thì cứ giả vờ như mình

chẳng nghe được gì cả. Quạt trần ở phía trên cứ chậm rãi xoay tròn, làn

khói thuốc cứ lần lượt bị xua tan, nhưng vòng xoay của quạt vẫn không

thể xua tan những phiền muộn cùng khẩn trương trong không khí.

Ngay khi điếu thuốc thứ nhất vừa cháy sạch thì cánh cửa nối với thư phòng đột nhiên mở ra.

Bạch Diễm

Dung hơi kinh hãi, làm rớt điếu thuốc trong tay, sau đó nhanh chóng đứng lên. Cô gái trẻ tuổi bên cạnh cũng đứng dậy, cử chỉ uyển chuyển không

tiếng động.

Ba người đàn ông đi ra từ căn phòng kia, sắc mặt đều có chút khó coi. Tầm mắt của

bọn họ dừng lại trên người bọn họ, trong đó có một người quan sát, đánh

giá nàng vài lần. Nhưng cũng không có bất kỳ người nào mở miệng bắt

chuyện, ba người đàn ông nhanh chóng rời khỏi phòng chờ.

Vị quản gia đầu đầy bụi, lại xuất hiện lần nữa, lễ phép nói: “Tiên sinh mời các vị vào.” Bạch Diễm Dung cố gắng nở nụ cười, dẫn nàng đi, lúc này vẫn đang im lặng, bước vào thư phòng.

Bên trong thư phòng chỉ có một người đàn ông.

Người đàn

ông này mặc áo sơ mi dài tay kẻ sọc màu đen cùng quần tây đồng màu. Anh

ta xoắn tay áo lên cao, lộ ra cánh tay khỏe mạnh, cravat trên cổ cũng

được nới lỏng.

Anh ta đưa

lưng về phía cửa, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, dường như có vẻ rất

thoải mái, dễ chịu. Ánh trăng vừa mới nhô lên, vừa lớn lại vừa tròn, anh ta đang đứng sát cửa sổ, lúc này trong tay còn cầm ly rượu.

Bước đi của

bọn họ rất nhẹ, dường như đã bị thảm lót sàn hấp thu hết, nhưng trong

lòng bọn họ hiểu rõ, người đàn ông đang đứng sát bên cửa sổ bằng thủy

tinh, quay lưng về phía bọn họ, hơn ai hết biết rõ có người đang vào.

Nhưng anh ta không hề quay người lại, vẫn tiếp tục ngắm trăng uống rượu.

Cho dù đưa lưng về phía người khác, nhưng người đàn ông này cũng làm cho người ta có cảm giác áp bức rất lớn.

Bạch Diễm

Dung thậm chí không dám mở miệng, vẫn khẩn trương đứng im một chỗ, cho

nên nàng cũng đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.

Cửa ở phía sau bị quản gia đóng lại.

Nàng có thể

nhìn thấy mặt hắn, bởi vì ngọn đèn thủy tinh trong phòng tỏa sáng khắp

nơi, phản chiếu ngũ quan của hắn lên trên mặt kính.

Giây tiếp theo, ánh mắt của Hắc Trọng Minh cũng xuyên thấu qua thủy tinh chống lại ánh mắt nàng.

Lòng của nàng bỗng dưng nảy lên.

Hắn đang

nhìn nàng. Trên lớp kính thủy tinh trong suốt phản chiếu ra mọi cử chỉ

của hắn. Hắn vẫn nhìn nàng, uống rượu và chậm rãi đánh giá.

Trong nháy

mắt, toàn thân nàng không rét mà run, nàng cảm thấy chính mình như một

chú thỏ trắng bị diều hâu để ý, như ếch nhái bị mãng xà nhìn chòng chọc, toàn thân không thể cử động được.

Mà người đàn ông này, mặc dù đang ở trong chính ngôi nhà của mình nhưng không hề buông lỏng đề phòng.

Rõ ràng là

từ khi bọn họ bước vào cửa, hắn đã nhìn hình ảnh phản chiếu của nàng qua khung cửa một cách cụ thể… Mặc dù ánh mắt đã cùng nàng chống đối nhưng

hiện tại hắn vẫn nhìn từ trên xuống dưới, không hề thu hồi lại tầm mắt,

vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng.

Sau đó tầm mắt của hắn chuyển xuống thân thể nàng.

Con ngươi

đen giống như dã thú kia cứ nhìn chằm chằm nàng, làm như nàng có cảm

giác như mình là con mồi bị săn đuổi, cảm giác này ngày càng thêm rõ

ràng.

Tim của nàng không tự chủ được mà càng lúc đập càng nhanh.

Khuôn mặt

hắn khôi ngô, tuấn lãng, thoạt nhìn bề ngoài thì thấy thật nhã nhặn

nhưng thật ra bên trong lại ẩn chứa đến tám phần thú tính
man>. Hơn nữa toàn bộ Thượng Hải đều biết, hai chữ “nhã nhặn” này hoàn toàn không hề liên quan đến Hắc Trọng Mình, cho dù là kẻ thù của hắn hay là bạn bè của hắn cũng đều gọi hắn là “Hắc Báo”.

Toàn thân đều là Âu phục cầu kỳ, nhưng những thứ tốt đẹp này đều là ngụy trang cho bản chất thật sự của hắn.

Có lẽ, nàng

nên cúi hạ tầm mắt của mình xuống nhưng hiện tại lúc này nàng không thể

nhúc nhích được, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, bởi vì quá khẩn trương

mà trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Tiên sinh…” Lúc Hắc Trọng Minh đem ly rượu để xuống bàn thì Bạch Diễm Dung đã mở

miệng, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập

cửa.

Hắn ngồi trở lại ghế da lớn sau bàn, lạnh lùng lên tiếng.

“Vào đi.” Quản gia đẩy cửa bước vào, cung kính thông báo: “Tiên sinh, Tống tam gia đến, có cần phải bảo ông ta chờ một chút không?” Tầm mắt của Hắc Trọng Minh trong nháy mắt rời khỏi người nàng.

“Gọi ông ta vào đi.” Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng.

Bạch Diễm Dung có chút lo lắng bất an.

“Vậy thì chúng tôi đi ra ngoài trước.” Bà không yên tâm nói.

“Không cần.” Hắc Trọng Minh cầm lấy bình rượu, đem chất lỏng màu hổ phách trong bình rót vào ly thủy tinh.

Ngoài cửa

một người đàn ông để râu, m