Polaroid
Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324070

Bình chọn: 7.5.00/10/407 lượt.

i hắn mới có được quảng cáo của Phong Thượng! Đồng Đồng, nếu như em và hắn thật không có gì, hắn chỉ là tốt bụng cứu em, như vậy loại người có thân phận như hắn làm sao mỗi ngày đều ở phòng chụp ảnh lượn qua lượn lại? Em cho là người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ?”



Tang Đồng trong lòng có chút uất ức, Lương Nguyên biết rõ lúc chụp ảnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cư nhiên cũng không hỏi một chút cô có bị thương hay không, cứ liên tục chất vấn như vậy.

Vốn là nghĩ tới Lương Nguyên mang theo quà tặng trở về nước tâm tình tràn đầy vui vẻ, trở lại liền nhìn thấy tin tức như vậy, đổi lại người khác cũng sẽ rất tức giận, Tang Đồng vẫn đè xuống khó chịu trong lòng, ôm cổ Lương Nguyên giải thích: “Nhưng anh ta là ông chủ, anh ta muốn đến em có thể nói gì? Em đã nghiêm túc cự tuyệt anh ta! Như vậy đi…… Em đây quay xong quảng cáo sẽ không cùng Lạc thị hợp tác nữa như thế nào?”

Lương Nguyên hôn lên trán cô.

Tang Đồng nhìn hắn cười nói: “Nguyên Nguyên anh mới vừa rồi là đang…… Ghen?”

Lương Nguyên vẻ mặt có chút không tự nhiên, cười khổ nói: “Thật xin lỗi, anh ghen tỵ…… Đồng Đồng, anh rất sợ em rời khỏi anh!”

Tang Đồng ôm hắn kiên định nói: “Sẽ không, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh!”

Quảng cáo chỉ còn lại đoạn cuối, Tang Đồng tay đeo chiếc nhẫn Phong Thượng, cùng Ninh Phi tay trong tay nhìn nhau.

“Cắt ——“

Đạo diễn hài lòng quay về phía màn hình, nói: “Không thành vấn đề!”

Cuối cùng cũng hoàn tất, Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, cùng Ninh phi nhìn nhau cười một tiếng: “Cuối cùng cũng kết thúc!”

Ninh Phi và Tang Đồng hợp tác rất ăn ý, cười hỏi: “Như thế nào? Buổi tối cùng đi ra ngoài ăn mừng một chút?”

Tang Đồng vừa muốn gật đầu, liền nhì

n thấy Lương Nguyên và Lương Tiểu Nghệ đi tới.

“Tiểu Nghệ, các người sao cũng tới?”

Lương Nguyên và Ninh Phi chào hỏi nhau: “Anh tới xem Tiểu Nghệ, em ấy biết hôm nay em đóng xong quảng cáo, một hai đòi kéo anh cùng đi chúc mừng em!”

Ninh Phi bất đắc dĩ nhún vai một cái: “Xem ra chúng ta phải chờ tới lần sau rồi!”

Tang Đồng xin lỗi cười cười: “Lần sau tôi mời anh!”

Ninh Phi đi trước, Lương Tiểu Nghệ nháy mắt chế nhạo cười: “Tang tỷ tỷ, yên tâm được rồi, em lập tức rời đi, không làm kỳ đà cản mũi hai người đâu!”

Tang Đồng ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi: “Thật ra thì em không cần cố ý giúp bọn này tạo không gian, ba người chúng ta cũng đã lâu không có cùng nhau tụ tập rồi!”

Lương Tiểu Nghệ hì hì nói: “Ai nha coi như Tang tỷ tỷ chị không tính toán, anh hai cũng sẽ chê em cản trở đấy! Tốt lắm, chúng ta đi thôi……”

Tang Đồng tẩy trang ra ngoài, cùng Lương Tiểu Nghệ tay trong tay, Lương Nguyên đi ở bên cạnh Tiểu Nghệ, người khác nhìn thấy cũng chỉ sẽ cảm thấy ba người bọn họ quan hệ đồng môn rất tốt, sẽ không truyền ra chút xì căng đan nào.

Mới vừa ra khỏi phòng chụp ảnh, liền nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn từ trong xe bước xuống, trên đầu đội cái nón Panama bảnh bao tình tứ, mặc quần áo thuần một màu đen được là phẳng, hoàn toàn không có tiều tụy sau khi bị thương, vẫn như cũ ‘dung nhan’ toả sáng.

Tang Đồng ngẩn người, không nghĩ tới Lạc Hưởng Ngôn cư nhiên nhanh như vậy đã ra viện, theo bản năng quan sát sắc mặt của Lương Nguyên.

Lương Nguyên sắc mặt vẫn không nhúc nhích, như cũ nở nụ cười ôn hòa như thường ngày.

Lạc Hưởng Ngôn đi tới trước mặt bọn họ, không biến sắc quan sát Lương Nguyên một phen, cúi đầu cười hỏi: “Nghe nói quảng cáo tiến hành rất thuận lợi, tôi mời em ăn cơm, tới cám ơn em!”

Tang Đồng khách khí cự tuyệt: “Không cần, Lạc Nhị gia ngài không cần cảm tạ, tôi đã nhận được khoản tiền phát ngôn rất lớn từ Phong Thượng các ngài, làm việc cho các ngài là lẽ đương nhiên, theo như nhu cầu thôi!”

Lạc Hưởng Ngôn chưa từ bỏ ý định: “Vậy hãy để cho tôi bày tỏ lòng biết ơn em đã chăm sóc tôi lúc nằm viện thì thế nào.”

Tang Đồng cười cười: “Vậy thì càng không cần cám ơn tôi rồi, anh là vì cứu tôi mới bị thương, tôi chăm sóc anh cũng là chuyện đương nhiên.”

Lạc Hưởng Ngôn ngăn ở trước mặt bọn họ, rõ ràng cho thấy chẳng phải dễ dàng đuổi đi được.

Lương Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, đẩy ra một bước, tựa vào bên cạnh Tang Đồng, vươn cánh tay rất tự nhiên đặt trên vai cô, hết sức thành khẩn nói xin lỗi: “Có thể phải khiến Lạc Nhị gia thất vọng rồi, vốn là anh đã cứu Đồng Đồng của chúng tôi, về lý tôi nên bày tỏ lòng biết ơn, nhưng tôi và Tiểu Nghệ đã chuẩn bị xong món ăn vì Tang Đồng chúc mừng, Lạc Nhị gia mới có thể thông cảm cho chúng tôi làm nghệ sĩ nhín chút thời gian rảnh thật không dễ dàng đâu?”

Nụ cười chân thành vô hại, nhưng trong đôi mắt cũng là tuyên cáo trắng trợn rõ ràng, tuyên cáo độc chiếm đối với Tang Đồng.

Lạc Nhị gia sắc mặt trầm xuống.

Lương Nguyên giống như không nhìn thấy, nói tiếp: “Đồng Đồng, thời gian không còn sớm.”

Lương Tiểu Nghệ khéo léo gật đầu một cái: “Đúng vậy a, Tang tỷ tỷ, em cả một ngày quay quảng cáo cũng rất đói bụng, chúng ta đi trước ăn cơm đi?”

Tang Đồng trong lòng cực kỳ vui mừng, Lương Nguyên có thể bất chấp tất cả đứng ra bảo vệ cô khiến cô hết sức cảm động, áy náy cười nói: “Thật ngại quá, Lạc Nhị gia, chúng tôi đi trước.