
tuyển ra một
nghị viên, nghe nói cô lại tiếp tục lên cao.
Cô xem tôi là bạn, thường đi uống trà và kể cho tôi nghe đủ chuyện vui buồn của
cô. Cô từng than thở:
– Một mình lăn lộn chiến đấu, bắt buộc phải dốc hết tinh thần ra. Tôi cứ không
ngừng nhắc nhở mình, hoa không tươi đến trăm ngày, cho nên tôi không hè buông
bỏ qua một cơ hội thuận tiện nào, cũng như không từ chối lấy sự quan hệ giúp đỡ
nào; tôi vận dụng lấy từng đồng bạc để làm lợi, cũng như tôi hết sức tiết kiệm
thời gian vậy.
Tôi hiểu Thính Đồng và rất mến cô nàng.
Tay trắng lăn lộn trong đời và tạo nên sự nghiệp không phải là chuyện dễ.
Tôi là người không làm được việc đó nên rất kính phục Thính Đồng. Việc cơm
nước, sinh đẻ, giăng màn trải chiếu thì người đàn bà nào không làm được?
Chỉ cần tự nguyện làm nội trợ trong gia đình thì nhất định là được, và có làm
tốt thì cũng chẳng đáng khen gì.
Hà huống, với thân phận và địa vị của Thính Đồng hiện tại, cô vẫn đi lại thân
thiết với tôi cũng làm cho Cẩm Xương thêm quý trọng.
Thính Đồng rất tiết kiệm thời giờ, nhưng nhiều lúc cô bỏ công nhàn rỗi đi với
tôi đến khuya mới buông tôi về nhà, vậy có thể thấy câu chuyện của chúng thôi
đối với cô rất có ý nghĩa.
Thính Đồng bận việc túi bụi, nên mỗi khi cô ước hẹn, tôi đều khó từ chối, thời
gian và địa điểm đều do cô định đoạt.
Hôm nay tình hình có khác, chuyện kinh nguyệt làm tôi mệt mỏi nên tôi đề nghị:
– Tôi muốn ngủ thêm lúc nữa! Chiều tôi sẽ đi uống trà với cô được không?
– Rõ thật! Cô chủ nhà ta quá khó gần gũi! Mau, mau lên, không trễ được, tôi
không có thời giờ, ăn trưa với chị xong tôi phải trở về xưởng, có người từ Mỹ
tới bàn bạc đặt hàng tôi đây, nếu họ không đi dùng cơm, mua sắm ở Tiêm Sa Thư
thì tôi không còn rỗi rãi đâu!
Tôi chưa kịp đáp thì cửa phòng đã mở, mẹ tôi bảo:
– Con nói xong chưa? Cứ đặt điện thoại đầu giường rồi chuyện trò cho đã!
Đừng để con gái con tập thói ấy, mẹ đang cần điện thoại đấy!
Tôi quên mất buổi trưa bà hay dùng điện thoại, chủ yếu là liên hệ mấy người bạn
hợp lại chơi bài. Tôi vội nói với Thính Đồng:
– Được! 12 giờ, cô định gặp ở đâu?
– Chị đến Sa Điền đi!
– Sa Điền sao? – Tôi kêu lên – Hay bị kẹt xe lắm! Đến Tiêm Sa Thư đi!
– Sau khi mặt trời rơi mất thì thời gian hoàn toàn do chị, còn bây giờ tôi đến
Tiêm Sa Thư thì về xưởng không kịp, hỏng chuyện lớn mất.
Rốt cục tôi cũng phải chiều Thính Đồng.
Gác điện thoại, xem đồng hồ đã hơn 11 giờ. Tôi vội vàng rửa mặt, thay áo sơ mi,
quần tây, mang bao tay đi nhanh ra cổng. Mẹ tôi gọi lại:
– Chờ đã, con đi đâu đấy?
– Dùng cơm với Thính Đồng.
– Kể ra con thiệt tốt phước, được nhân vật nổi tiếng đương thời chiếu cố cho
cũng hãnh diện. Đêm qua xem tin tức ti vi thấy Thính Đồng xuất hiện, người ta
càng bận, càng đẹp thì càng phấn chấn lên. Nghe Uất Chân nói con bé sắp bước
vào Cục lập pháp đấy.
– Mẹ, con phải đi thôi, đợi về hãy nói!
– Không, không, chờ mẹ một chút, cho mẹ tới Thái Cổ Thành đi!
– Mẹ! ....
Tôi muốn từ chối nhưng nhìn vào mắt bà, tôi lại giục:
– Mẹ nhanh lên, con trễ mất!
– Gấp gì vậy? Đã là bạn bè lâu năm thì đến trễ bữa ăn có hề gì? Qua lại không
phải hạng tầm thường là tốt rồi, tội gì phải đuổi bám theo người ta để được
tiếng chứ.
Rốt cục mẹ tôi muốn gì? Thôi thì bà muốn nói gì thì nói, tôi cũng đã chịu đựng
bà quen rồi. Năm nay bà đã hơn 70, thời gian còn lại có bao lâu! Miễn bà được
mạnh khỏe thì có mắng chửi, gây gổ gì cũng được.
Đợi bà sửa soạn, đủng đỉnh xuống nhà, leo lên xe xong tôi mới chạy vụt tới Thái
Cổ Thành.
Xe chạy đến khu phía Đông thì xe sắp thành hàng, cứ nhích lên tùng chút một.
Mấy lần tôi định bảo bà sang xe taxi nhưng không dám mở miệng. Đấy là nhược
điểm của tôi, từ bé đến giờ, rõ ràng, tôi chỉ cần lên tiếng là có thể được tiện
lợi cho mình, nhưng tôi cứ hay chiều người, tôi cố nhẫn nhịn để được yên thân
cho rồi.
Đưa mẹ đến nơi xong, tôi chợt phát hiện tuần cảnh đuổi theo chặng xe tôi lại.
Tôi giật mình:
– Chuyện gì đây?
– Thưa bà, bà phóng xe nhanh quá, xin cho coi giấy tờ!
Ôi! Càng muốn mau lại thêm chậm. Bị cảnh sát giao thông loay hoay xét hỏi mất
một đổi mới được đi. Khi đến nơi đã trễ mất cả tiếng.
Gương mặt Thính Đồng nhăn nhó thật khó coi, điều ấy cũng dễ hiểu.
Tôi vội vàng ngồi xuống, khát khô cả họng, nói:
– Xin lỗi, đến trễ quá!
Thính Đồng đối với tôi như chị em nên cô ta đâu giữ lễ, cứ cằn nhằn, chì chiết,
trút hết lên tôi:
– Uất Văn, chị không phải la người đi làm bên ngoài, ở đâu cũng phải theo quy
củ của nó, phải biết và học tập mới được. Thời gian của mình là thời gian, còn
thời gian của người ta cũng là thời gian.
– Thính Đồng, cô hãy nghe tôi nói ...
– Không cần phải nghe gì cả, có kẹt xe cũng phải gọi điện ngay chứ. Chị cứ gọi
điện là kẹt xe thì có hay hơn không. Những người làm việc như chúng tôi đâu có
dây dưa được!
Tôi không muốn kể lể, người rất mệt mỏi, bụng lại cứ ngầm đau.
– Muốn kể chuyện cho chị nghe, bị chị làm cho trễ nải. Thật mất hứng!
Tôi khó khăn lắm mới lên tiếng:
– Cô cứ kể đi, tôi đến tối về cũng được!
– Không, không. Chị c