
o nhưng chiếc xe kia chạy rất nhanh căn bản đuổi cũng không kịp, thông báo nhân viên bảo vệ đóng cổng
trường nhưng nhân viên bảo vệ lại không làm, cũng tồn tại loại người xao nhãng công việc,sau khi nhận được điện thoại của sinh viên thì sợ gặp
chuyện không may, căn bản không có trông nom, chờ đến khi đã xảy ra
chuyện mấy nhân viên bào vệ còn chối nói rằng sinh viên chỉ nói đùa.
Trường học không có cách nào, loại chuyện như vậy phát sinh vừa đúng lúc sinh
viên nhìn thấy, mấy sinh viên nhìn thấy sự việc liền tung tin tức lên
mạng, nhất thời kích thích ngàn tầng sóng.
Lúc Đồng Nhan nhìn thấy tin tức này liền biết những suy đoán của mình là đúng, chuyện như vậy thật sự xảy ra tại thành phố A.
Nhưng mấy đồng nghiệp trao đổi với nhau hơn nữa còn điều tra vụ án phát hiện
không phải như vậy, đứa trẻ tháng trước mất tích đã tìm thấy rồi.
Rất an toản, một sợi tóc cũng không thiếu, đứa trẻ còn rất vui, cả người
mặc quần áo mới, đây đối với người luôn nghèo khổ mà nói đúng là không
có gì, bố mẹ đứa trẻ cũng lo lắng sợ có người sẽ trả thù, dù sao bọn họ ở ngoài sáng người ta ở trong tối, căn bản cũng không biết là ai nên
chuyện lớn liền hóa nhỏ.
Lúc này tổng biên cũng đã thông báo
chuyện này đã trôi qua, dù sao mấy người bắt cóc liên tục được thả, mà
những người được thả điều được tặng một chút tiền xem như là trấn an.
Thật kỳ lạ, Đồng Nhan nói chuyện cùng Tiếu Thâm: “Thật là một nhóm người kỳ
lạ, trước tiên giúp người ta bắt cóc, sau mười ngày hay nửa tháng lại
thả người ta ra, sau khi thả ra lại trả cho một khoản tiền trấn an tinh
thần.”
Tiếu Thâm đang cười chợt trầm hẳn, mặt mày tối tăm, chân mày nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó.
“Tiếu Thâm” Đồng Nhan chưa từng thấy dáng vẻ nặng nề như vậy của Tiếu Thâm,
chưa từng có, lúc trước khi nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề nào đó lông
mày Tiếu Thâm cũng không nhíu chặt như vậy, đôi mắt sâu thẳm, người này
khi tức giận khuôn mặt liền trở nên tối sầm giống như mực.
Tiếu Thâm lại không để ý tới, trong đầu đều là những sự kiện sáu năm trước.......
Một phút sau Tiếu Thâm liền không nói gì cầm áo khoác đi ra cửa, để lại một mình Đồng Nhan trong phòng khách trố mắt nhìn, bên tai còn vang lên
tiếng Tiếu Thâm nhấn ga chạy đi, đôi mắt ý thức quay về phía cửa sổ, bên ngoài trăng sao rất sáng.
Bây giờ là mười giờ tối, bình thường
Tiếu Thâm sẽ không bao giờ đi ra ngoai vào giờ này, đã sớm ôm Đồng Nhan
giở trò lưu manh, hôm nay tại sao lại như vậy?
Nhíu mày suy nghĩ, cô vừa mới nói những việc khác thường kia với Tiếu Thâm chẳng lẽ Tiếu Thâm có liên quan đến chuyện đó sao?
Nháy mắt, xoay người đi vào phòng làm việc tìm tài liệu mấy ngày trước cô mới tìm thấy xem lại.
Cả đêm Tiếu Thâm không về, không biết đi đâu, Đồng Nhan cũng nằm trong
phòng làm việc ngủ cả ngày, lúc thức dậy cũng có thể nghe thấy tiếng các khớp xương răng rắc vang lên.
Sau hôm ấy, Đồng Nhan bắt đầu chú ý các tin tức, còn cố ý đến đồn cảnh sát tìm Mạnh Điềm Uy, hỏi về vụ án
này, hỏi xem trước kia thành phố A có từng xuất hiện chuyện như vậy hay
không?
Cuối cùng lại không có gì.
Đồng Nhan trầm tư đi ra
từ đồn cảnh sát, không cẩn thận đâm vào tường, mà Đồng Nhan vừa đúng lúc đứng cạnh cống thoát nước, mất thăng bằng, giày cao gót mắc kẹt, Đồng
Nhan còn chưa xoay người lại liền hét lên chuẩn bị ngã ra phía sau.
Trong lúc kêu lên đầy sợ hãi đôi tay quơ lung tung, chỉ cảm thấy ấm áp, sau
đó ngang hông liền có một bàn tay ôm chặt, nâng cơ thể Đồng Nhan lên, cơ thể chợt bị người ta ôm lên quay một vòng.
Đồng Nhan mở to mắt, ai vậy? Là một lực sĩ sao? Một tay có thể bế bổng cô lên.
Lần tiếp đất này chân đã không đứng cạnh ống thoát nước nữa, Đồng Nhan nhìn dưới chân, cẩn thận từng bước một chỉ sợ đứng không vững, trên đầu lại
truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Ha ha.”
Đồng Nhan lập tức sửng sốt, giọng nói này rất quen thuộc.
Thình lình ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào đôi mắt cười như không cười kia,
Giang Thành nhoẻn miệng cười, dáng vẻ như tâm tình rất tốt, chế nhạo:
“Không ngờ nhìn em gầy như vậy nhưng lại rất nặng.”
Đồng Nhan tối sầm mặt, phụ nữ không ai thích bị người khác nói mình nặng, không nhịn
được trừng mắt: “Em đây dù nặng nhưng vóc dáng vẫn đẹp, hừ!” Nói xong
còn hả hê hừ một tiếng.
Trong mắt Giang Thành rõ ràng xẹt qua một tia không chịu nổi, im lặng lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy mà tật xấu
này ngày càng nghiêm trọng hơn!” Giọng nói kia nghe như Đồng Nhan không
thể nào cứu vãn được nữa.
Đồng Nhan da mặt cứng đờ: “Tòa soạn còn có chuyện, em đi trước.”
Giang Thành cười gật đầu: “Uhm.” Xoay người đi hai bước chợt giống như nhớ
tới điều gì la to, Đồng Nhan vừa mới đi được hai bước liền nghe thấy
Giang Thành gọi từ phía sau, trên mặt thoáng qua một chút do dự, vừa rồi hai người làm như không có chuyện gì, cũng không tệ lắm, lúc quay người rời đi cô còn thở phào nhẹ nhõm, hình như bây giờ đối mặt với Giang
Thành cô rất khẩn trương, thật kỳ quái.
“Đồng Nhan?” Thấy Đồng
Nhan không xoay người. Giang Thành vẫn kiên nhẫn nở nụ cười, lại kêu
thêm một lần nữa: “Mấy t