
có một cơ hội để phản kích một cách tuyệt hảo.
Cơ hội này, chờ chính là sáu năm.
Chờ hắn cuối cùng cũng có năng lực động đến Phí Gia Nam, Đồng Nhan lại xuất hiện, kết quả là như vậy… như vậy… cứ như vậy.
Đem đầu đuôi kể ra hết, Đồng Nhan nghe được trợn mắt há hốc mồm.
“Điều này sao lại còn cùng hắc đạo có liên quan?”
Trời ạ, Đồng Nhan vẫn cảm thấy mình sinh hoạt tại một cái xã hội mới, làm sao còn có xã hội đen xuất hiện a.
Cho dù có, Đồng Nhan vẫn cảm thấy, nhiều lắm chỉ là một ít tên con đồ, nào biết, nó còn có một bang phái lớn như vậy a.
Tiếu Thâm mỉm cười, “Những điều này cũng là xảy ra một chút ở vẻ bên ngoài,
chân chính nội tình vẫn là ở các vùng tối của hắc bang, em không biết
cũng đúng.”
Đồng Nhan suy nghĩ chút rồi gật đầu, “Nói như vậy, anh cũng là xã hội đen?”
Tiếu Thâm nghe vậy bật cười, nhưng sau đó lại cau mày nghĩ: “Hẳn là như vậy, chính xác mà nói, anh là hắc bạch thông ăn (nửa tà nửa chính).”
Đồng Nhan cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở “Chẳng lẽ đây là hắc bạch thông ăn trong truyền thuyết? trời ạ!” Không nghĩ tới, cô tuỳ tiện kết hôn, lại
có thể bắt trúng ông chồng trong truyền thuyết này.
Tiếu Thâm kiêu ngạo vỗ vỗ ngực: “Đó là tự nhiên, giờ em mới biết là em nhặt được bảo bối sao?”
Đồng Nhan nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, nháy mắt không nói gì.
Phí Gia Nam chật vật rời đi, trở lại căn nhà bí ẩn ở đâu đó trên Singapore, vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn thủ hạ của mình, sắc mặt
không tốt: “Sao lại thế này?”
Mấy tên thủ hạ do dự một chút, cắn
răng nói: “Là cái nữ nhân Đồng Chân kia, Tiếu Thâm tìm được ả ta, hơn
nữa hứa hẹn một số chuyện tốt cho ả, ả liền…”
Phí Gia Nam ánh mắt nhíu lại, tựa hồ nhớ ra cái gì: “Đồng Chân ngay tại thời điểm kia trộm này nọ đi?
Thủ hạ kia nét mặt hổ thẹn: “Vâng”
Bởi vì Phí Gia Nam rời đi thành phố A có chút vội vàng, Đồng Chân lại hiểu
biết căn cứ điểm của hắn tại thành phố A, Tiếu Thâm đi tìm ả, cung cấp
đủ thứ điều kiện, Đồng Chân liền mạo hiểm làm.
Còn đem vài thứ
giao cho cục cảnh sát, Tiếu Thâm từng cùng Giang Thành gặp mặt, cái chết của Đồng Nhan ít nhiều có liên quan đến Phí Gia Nam, hắn lựa chọn cùng
Giang Thành đối đầu với Phí Gia Nam hắn, nhưng cũng không nói đến sự
tình cái chết của Đồng Nhan cho Giang Thành.
Giang Thành nhận
được tài liệu mật, suốt đêm khởi công, thành lập tổ chuyên án, liền đem
vài cứ điểm của Phí Gia Nam tại thành phố A toàn bộ quét, Phí Gia Nam
tổn thất nghiêm trọng, nguyên khí đại thương.
Nghe vậy, Phí Gia Nam cười lạnh: “Tốt, rất tốt, không hổ là Tiếu Thâm.”
Thủ hạ tiếp tục nói: “Lão đại, hiện tại Singapore không an toàn, ngài tốt
nhất nhanh chóng rời khỏi đây, chậm một chút sẽ bị đóng băng tài chính.”
Phí Gia Nam hắn khi nào lại trở nên nghèo túng đến như vậy?
Nhớ tới Đồng Nhan, lần này Tiếu Thâm chính là lợi dụng Đồng Nhan đánh bại
hắn, Giang Thành là vì Đồng Nhan cho nên hạ quyết tâm đối với Phí Gia
Nam hắn động thủ, mà Đồng Chân cũng bởi vì hận Đồng Nhan, không muốn
Đồng Nhan cùng Phí Gia Nam hắn có quan hệ nên mới làm như vậy.
A.
Đồng Nhan!
Trời quang mây tạnh, Singapore thời tiết không giống thành phố A, mùa xuân đến, gió thổi nhè nhẹ.
Tiếu Thâm dắt tay Đồng Nhan bước dọc theo bờ biển, mấy người hộ vệ cùng Đồng Đồng thì ở xa xa đùa nghịch cát.
Tiếu Thâm khoé miệng tươi cười, bỗng nhiên cảm thấy hứng trí, lôi kéo Đồng
Nhan bắt đầu chạy như điên, Đồng Nhan lảo đảo một cái, suýt chút nữa là
bị té, Tiếu Thâm không có kiên nhẫn, xoay người ôm lấy Đồng Nhan bỏ
chạy.
Đang chơi đùa bất diệc nhạc hồ ở trên bờ biển, Đồng Đồng
bỗng nhiên thoáng nhìn, vội vội vàng vàng đứng lên: “Này, nam nhân xấu,
dám mang mẹ ta bỏ chạy!”
Hừ, hơi quá đáng, bọn họ một nhà ba người tại thời điểm ở Singapore chơi đùa đều biểu diễn tiết mục bắt-người-bỏ-chạy này.
Vì sao hôm nay lại tiếp tục a a a !!!
Mấy vị bảo tiêu mặt không thay đổi vụng trộm ở trong lòng vui sướng, thực
rất khó gặp bộ dáng của lão đại như vậy, trăm năm khó gặp a.
Tiếu Thâm ôm Đồng Nhan chạy đến bờ cát xa xa, ngượng ngùng quay đầu nhìn
xem, ừ, Đồng Đồng cùng với bọn họ khoảng cách quả thực xa nha, sẽ không
nghe được bọn họ nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Tiếu Thâm, Đồng Nhan trêu ghẹo: “A, Tiếu đại thiếu đây là làm sao vậy?”
Tiếu Thâm vốn đã nghĩ đến chuyện mình muốn làm, cảm thấy có chút bội phục
với hình tượng rắn rỏi của chính mình, lại còn bị Đồng Nhan trêu chọc,
càng thêm thẹn quá hoá giận
“Câm miệng!”
Đồng Nhan vẻ mặt vô tôi, đây là làm sao vậy, đang tốt, nói trở mặt liền trở mặt, điển hình là hào môn quý công tử biến thái
Tiếu Thâm gào thét xong, lại chột dạ, vụng trộm liếc mắt nhìn cô một cái,
thấy cô vẻ mặt tức giận, hiển nhiên là rất tức giận, lại bắt đầu sốt
ruột, vạn nhất nàng không đồng ý làm theo thì sao?
Đồng Nhan rốt
cục ý thức được hôm nay Tiếu Thâm không thích hợp, tay ở ngay trán Tiếu
Thâm thử nhiệt độ cơ thể, lầm bầm lầu bầu: “Không phát sốt a, anh làm
sao vậy?” Vì sao sắc mặt lúc trắng lúc đỏ thế kia?
Tiếu Thâm vẫy tay: “Không có gì, à Đồng Nhan này, anh có chuyện muốn n