Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326943

Bình chọn: 9.00/10/694 lượt.

có thể trở về với mẹ được không?”

“ Hai tuần là có thể gặp! Hai tuần chúng ta sẽ được gặp nhau một lần…. hai tuần thôi…. Sẽ qua rất nhanh…” Tự nói không được khóc nhưng không thể kiềm chế nối bản thân, nước mắt lại tuôn rơi.

Đau dài không bằng đau ngắn, Tiểu Ngưng rất nhanh bước chân chạy về phía phòng cầm lấy một chiếc túi du lịch.

Nhìn thấy tình cảnh mẫu tử li biệt kia, ánh mắt của anh trợ lí đứng một bên không khỏi đỏ đỏ lên, thấy người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt đó xách chiếc túi đi, tiến lên hỏi: “ Có phải là đồ dùng của Dương Dương không ạ? Để tôi cầm giúp!”

“ Vâng, chỉ là một số quần áo và đồ chơi yêu thích của thằng bé thôi! Cảm ơn anh!” Bàn tay trông không, Tiểu Ngưng dùng bàn tay đó nắm chặt lấy tay con, dắt xuống lầu.

“ Không cần cám ơn đâu ạ!” Trợ lí nói xong cũng bước xuống lầu trước.

Tiểu Ngưng nắm chặt lấy tay con, yên lặng đi phía sau.

Người đàn ông tựa trên thân xe hơi sang trọng đang hút thuốc, thấy người đi ra từ cửa chung cư, vứt mẩu thuốc xuống chân nghiền nát, đi tới phía con trai mình.

Dương Dương bất giác tay siết chặt tay mẹ nó. Nó giương mắt nhìn ba, giữ nguyên sự im lặng.

“ Dương Dương , sao con không gọi ba đi!” Đường Hạo thấy Tiểu Ngưng đi ra, dùng lực kéo mạnh con trai lại phía mình.

Tiểu Ngưng vì hành động của hắn mà lảo đảo lui về phía sau.

Dương Dương nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ : “ Ba!” Nó không sợ ba, nó chỉ sợ mẹ nó bị người khác nghĩ là không biết cách dậy con, nếu không tiếng “ ba” này nó cũng lười không muốn gọi.

Tại sao lúc trước mình lại có thể sùng bái, yêu mến người này được chứ? Đúng là đồ ngốc, đồ đần , hỗn đản! Mà thôi có khi lại tốt, mẹ tốt như vậy chắc chắn sẽ tìm được một chú nào đó tốt hơn “ ba” gấp ngàn lần.

Nó tin tưởng cha nó nhất định se phải hối hận , đến lúc đó nó cũng chăng còn là một đứa trẻ nữa. Mẹ hạnh phúc là được rồi.

Con trai gọi mình một tiếng “ ba” nghe thật châm chọc thẳng tắp đâm thẳng vào tim của hắn, khẩu khí khiến hắn kích động mà run lên: “ Ừ! Nói lời chào tạm biệt với mẹ con đi!” Hắn chỉ nhìn vào con trai mình, ngay cả liếc qua cũng không có hướng đến cô.

Tiểu Ngưng im lặng, hứng chịu toàn bộ sự lạnh lùng của hắn, nhẹ nhàng khoát tay với con: “ Nếu nhớ mẹ thì con hãy gọi điện về nhé!… Bất cứ lúc nào”

“ Mẹ, tối nay trước khi đi ngủ mẹ nhớ khóa trái cửa lại nhé! Phải đem điện thoại đặt ở ngay đầu giường, nếu có kẻ xấu đột nhập vào nhà, mẹ hãy nhớ gọi điện ngay cho Dương Dương , mẹ nhé?” Dương Dương lau nước mắt, nghen ngào nói.

“ Ừ ! Mẹ biết!” Tiểu Ngưng liên tiếp gật đầu, cứng nhắc lật đật lên xuống trong không trung.

“ Mẹ, mẹ nhất định không được ăn đồ hộp, không được ăn cơm nguội! Mẹ phải chăm sóc cho thân thể mình nhé! Mẹ….”

“ Ừ ! Mẹ biết!”

Trợ lí đứng một bên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, phải quay sang một bên mà lâu đi.

Đường Hạo lạnh lùng đeo kính râm lên, bế thốc con vào trong xe, nói: “ Được rồi, mẹ con tự biết chăm sóc bản thân! Chúng ta phải đi nhanh nhanh thôi! Lát nữa ba còn có một hội nghị quan trọng!”

“Mẹ! Mẹ hãy mau tìm bạn trai đi! Có như vậy mới có người chăm sóc mẹ! Con đã không còn ở bên mẹ nữa, sẽ có rất nhiều chú theo đuổi mẹ!” Dương Dương lướn tiếng gào lên.

Đứng phía sau xe, Tiểu Ngưng căn bản không thể nói gì, chỉ có thể vừa khóc, vừa gật đầu.

Đường Hạo không biết có phải vì quá vội hay là vì lời nói mau tìm bạn trai của Dương Dương khiến hắn trở nên dị thường ra lệnh khởi động xe ngay lập tức.

Chiếc xe Limosine chạy nhanh ra khỏi khu chung cư cũ kĩ bỏ lại Tiểu Ngưng đứng cô đơn nơi đó mang theo nước mắt mà nhìn chiếc xe rời đi.

Một người, một cuộc sống, Tiểu Ngưng là người thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh nhưng đó chỉ là lúc cô có mẹ cùng đứa con trai thông minh bé bỏng ở bên. Hiện tại thì sao, mỗi khi trở về căn phòng trồng trơn này, cô chỉ cảm thấy trống rỗng, người mẹ yêu thương cô nay đã rời xa nhân thế, đứa con trai duy nhất cũng bị buộc phải tách ra khỏi cô.

Cô không biết ăn cơm một mình là như thế nào.

Cô không biết một người có thể làm gì khi ghỉ có một mình, chỉ biết ngồi lạc hồn mất phách ở đằng kia.

Ngồi một mình trên ghế sôpha, không bật điện, ánh trắng chiếu rọi lên thân hình của cô, lóe sáng lên một lưỡi dao gọt trái cây. Cô sống trên đời này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, con dù không có cô thì cũng sẽ vẫn sống tốt mà trưởng thành thôi.

Người cô yêu, nhưng người đó lại coi cô như một thứ đồ bỏ đi, khinh miệt, sỉ nhục cô không biết đã bao nhiêu lần. Cô chịu cũng đủ rồi. Hạnh phúc sẽ không bao giờ mỉm cười với cô nữa.

Nhắm mắt lại, đem lưỡi dao kia đặt xuống cổ tay, dù có đau đơn hay không, cô cũng chẳng còn quan tâm nữa rồi. Mọi chuyện hãy kết thúc đi thôi.

“ Ring Ring Ring!” Tiếng chuông điện thoại cũ rích bỗng dưng vang lên.

Tiểu Ngưng mở to đôi mắt, cầm lấy điên thoại: “ A lô…”

“ Tiểu Ngưng phải không ? Anh là Lương Bân!” Thanh âm truyên từ đầu kia nghe có vẻ rất lo lắng.

“ Anh Lương!” Cô ngồi ngăn ngắn lại: “ Có chuyện gì sao?”

“ Tiểu Ngưng… Chung Diệp … cô ấy đột nhiên phát bệnh….bây giờ đang phải cấp cứu!..”

“ Hả..? Giờ em qua đó ngay!”

“ Không , không


Polaroid