
c sức là có thể tạo ra
được.
Lúc Lục Giai Ngưng đối mặt Bạch Phương Úc, hoàn toàn rơi
vào thế bị động. Trong đại não hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ ra
câu hỏi gì để vào đề. Đều là Bạch Phương Úc nắm giữ lấy tiết tấu nói
chuyện, còn cô chỉ là hỏi gì đáp nấy.
“Bạn là người Đài Loan?” Bạch Phương Úc đầu tiên hỏi.
Lục Giai Ngưng gật gật đầu.”Đúng vậy!”
“Đi Anh quốc làm gì? Thăm người thân hay là nghỉ phép?”
“Đều không phải, tôi sang bên đó du học!” Lục Giai Ngưng thành thật trả lời nói.
Cô gái này có vẻ ngoài quá giống mình, khiến cho Bạch
Phương Úc nhịn không được mà quan sát người ta thật kỹ lưỡng, cạp môi đỏ lải nhải: “ Học cao học sao?”
Lục Giai Ngưng lập tức lắc đầu, sắc mặt vô thức mà ửng
hồng: “Tôi không có đi học, chỉ là đến bên kia làm quen với ngôn ngữ
trước thôi!”
“Cái gì ? Tuổi tác của chúng ta hình như cũng không sai
biệt là mấy, như thế nào mà bây giờ bạn mới đi học ngôn ngữ?” Đối với
yêu cầu của bản thân rất cao, mười tám tuổi cũng đã giành được tấm bằng
tiến sĩ, Bạch Phương Úc căn bản không cách nào tưởng tượng một cô gái
hơn hai mươi tuổi bây giờ mới đi học ngoại ngữ!
“Ừ, tôi có quá nhiều chuyện phát sinh trong cuộc sống, không thể không sớm từ bỏ.” Lục Giai Ngưng đơn giản giải thích nói.
“Ha ha, bạn vì sao lại đối với tôi tín nhiệm như vậy? Tôi
hỏi bạn cái gì, bạn cũng trả lời cái đó!” Bạch Phương Úc đột nhiên cười
nói. Cô cười thực sự rất xinh đẹp và lôi cuốn.
Lục Giai Ngưng cũng không hiểu nhưng càng lúc càng yêu mến Bạch Phương Úc: “Ừ, tôi cảm thấy bạn là người tốt, ít nhất có ngoại
hình giống tôi, hẳn không phải là một người xấu!”
“Chúng ta cũng có có thể là người thân. . . . . .” Bạch
Phương Úc nói trúng tim đen, mỉm cười trong hai tròng mắt lộ ra nhàn
nhạt ánh lệ :” Vẫn là câu nói kia, chúng ta không thể vô duyên vô cớ lại lớn lên giống nhau như vậy! “
Lục Giai Ngưng nửa ngày không biết đáp lại lời của Bạch
Phương Úc như thế nào, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng hỏi: ” . . . Vậy là
bạn. . . . . Chẳng lẽ là chị gái hoặc em gái của tôi hay sao?”
Bạch Phương Úc lấy chứng minh thư tử trong ví ra, đưa cho Lục Giai Ngưng: ” Nhìn một chút xem. . . . . .”
Lục Giai Ngưng nhận lấy giấy chứng minh của Bạch Phương
Úc, khi thấy trên ngày tháng năm sinh trên tấm giấy, mới giật mình kinh
ngạc.
“Như thế nào?” Bạch Phương Úc đã nhìn thấy biểu lộ của Lục Giai Ngưng, cũng không khác suy nghĩ của mình là mấy:”Sinh nhật của
chúng ta có phải là giống nhau ?”
Lục Giai Ngưng không có trả lời ngay lời của Bạch Phương Úc, mà là đem giấy chứng minh của mình đưa cho cô.
Bạch Phương Úc nhìn thấy ngày sinh nhật quen thuộc trên
tấm giấy, khóe miệng lộ ra mỉm cười thản nhiên:”Quả nhiên, chúng ta phải là chị em song sinh. . . . . .”
Lục Giai Ngưng cầm chứng minh thư quốc tịch Anh, không
hiểu hỏi: “Vì sao? Tại sao chị ở Anh quốc, mà em lại ở Đài Loan. Đây là
vì sao? Em cho tới bây giờ cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại có một
người chị em song sinh! Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Mẹ….. mẹ chưa từng có nhắc qua, mình có chị em gì? Vì sao
đây bất quá chỉ là lần đi máy bay đầu tiên, ông trời lại cho cô gặp
người chị em song sinh.
“Chị cũng không hiểu rõ, xem ra chuyện này muốn hỏi thì
phải hỏi cha mẹ chúng ta rồi, em ngươi nói đúng không?” Trên mặt Bạch
Phương Úc cũng không phải là kiếp sợ không nói lên lời, nhưng là từ
trước đến nay cô đã trưởng thành không ít, nếu so với Lục Giai Ngưng thì cô có vẻ dày dặn kinh nghiệm sống hơn, cũng không có chảy nước mắt.
Hơn nữa cô lại rất hiếu kỳ, muốn lập tức biết rõ bí mật trong chuyện này.
“Nhưng, cha mẹ của em đã mất! Đều đã qua đời cả rồi!” Nghĩ đến chuyện có lẽ mẹ bây giờ còn không biết mình còn có một đứa con gái
nữa, Lục Giai Ngưng không khỏi đau lòng.
“Nhưng cha mẹ của chị thì vẫn còn! Chị nghĩ bọn họ nhất
định sẽ biết rõ chuyện của chúng ta! Ha ha, có lẽ bọn họ sẽ rất vui mừng khi có thêm một đứa con nữa cũng nên!” Không khó nghe ra, Bạch Phương
Úc cũng cho rằng ba mẹ sống cùng mình chính là ba mẹ ruột của cô, mà Lục Giai Ngưng chính là đứa con gái bị thất lạc bên ngoài.
“Không, có lẽ cha mẹ của em mới là cha mẹ ruột của chị!”
Lục Giai Ngưng cũng kiên trì nói, cô không cách nào tưởng tượng được mẹ
không phải là mẹ đẻ của mình.
“Ha ha, đợi khi máy bay hạ cánh, em đi đến nhà của chị,
sau đó chúng ta sẽ biết rõ ràng thân thế lẫn nhau!” Bạch Phương Úc nói
an bài rất nhanh. Thân là một nhà quản lý, từ trước đến nay cô đều có
thói quen an bài mọi việc.
Lục Giai Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, thật khó khăn nói: “Máy
bay hạ cánh, có người tới đón em . . . . . Em đối với nơi này chưa quen
thuộc, em. . . ..”
“Thậ