Teya Salat
Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327154

Bình chọn: 7.00/10/715 lượt.

của anh! Hiện tại chúng đều mang họ Đường, không liên quan gì đến em nữa!”

“Tốt! Bây giờ đến ngay cả con mà em cũng không thừa nhận ư?”

Đường Hạo nhịn xuống lo lắng trong lòng, thầm nghĩ: Tiểu Ngưng à! Bây

giờ em còn muốn giở trò gì nữa đây? Anh sẽ không để em ngay cả con cũng

chối bỏ như thế đâu!

“Em bây giờ độc thân! Độc thân! Không con, không chồng gì hết!” Tiểu Ngưng chống chế nói, tiếng mỗi lúc mỗi nhỏ. Không cho Đường Hạo có cơ hội nói tiếp, cô đẩy hắn ra.

Tiểu Ngưng cười ra tiếng. Đúng! Hiện tại cô là một phụ nữ độc thân, không có con, không chồng, chẳng có gì phải lo lắng cả.

Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Giai Ngưng đi làm. Cô ngồi trên một

chiếc xe hơi cao cấp sản xuất với số lượng đếm trên đầu ngón tay trên

thế giới. Trời ạ! Cô chỉ là một nhân viên bình thường thôi, ngồi chiếc

xe hơi đắt tiền như thế này không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào

đây?

Đường Hạo đưa Tiểu Ngưng đến chỗ làm việc của cô. Mặc dù từ trước đến nay hắn chẳng quan tâm đến mấy tin tức bát quái lá cải nhưng vì Tiểu

Ngưng, hắn không muốn cô phải nghe những lời bàn tán nên cũng không phản đối trước lời đề nghị của cô. Nhìn Tiểu Ngưng ngồi bất động, Đường Hạo

thúc giục: “Nhanh xuống xe đi, lúc trước không phải em cứ giục anh là phải mau mau đi hay sao?”



Tiểu Ngưng nhìn thấy trước công ty có rất nhiều xe đỗ, cô nhịn không được mà thở dài một hơi: “ Đường Hạo, anh chạy xe ra chỗ xa xa một chút, sau đó để em xuống xe!”

“Vì sao?” Đường Hạo khó hiểu hỏi.

“Em không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị chú ý!! Đường Hạo,

xe của anh quá nổi bật!” Cô không hề nhíu mày, không làm nũng cũng chẳng giận dỗi chút nào, giọng điệu rất chân thành.

Đường Hạo gật đầu, sau đó lái xe đi vào một con hẻm.

Tiểu Ngưng mặc dù ăn mặc giản dị nhưng bởi vì cô có nét mặt đáng yêu dịu dàng lại vô cùng phúc hậu nên thu hút không ít ánh mắt.

“Oa, Tiểu Ngưng xinh đẹp chẳng kém gì so với mấy ngôi sao của chúng ta đâu nhỉ?” Đều là thợ trang điểm với nhau, chị Lý đương nhiên nhìn một cái là nhận ngay ra vẻ đẹp yêu kiều của Tiểu Ngưng ~ Ngũ quan của cô gái này thật

cân đổi!~ Chị Lý thầm nghĩ.

“Không có đâu ạ!” Nghe lời khen của chị Lý, Tiểu Ngưng xấu hổ

không dám nhận. Trước kia, Tiểu Ngưng có hoàn cảnh “đặc biệt”, bị bán

làm người hầu, đâu có ai khen một người hầu là cô gái xinh đẹp. Sau đó

cô lại bị Đường Hạo nhốt lại trong biệt thự, ngày lại ngày bị hắn và mọi người khi dễ. Cho nên, cơ hồ chẳng có ai khen cô một câu xinh đẹp cả.

Cảm giác được người khác khen thật lạ lẫm, hoàn toàn mới lạ. Cho tới bây giờ cô chưa từng được hưởng thụ qua.

“Thật mà! Tiểu Ngưng ngày càng xinh đẹp đấy! Có nghĩ đến tương lai thành ngôi sao không? Ở đây có rất nhiều đạo diễn, nhà sản xuất đến,

cho nên em có rất nhiều cơ hội!”


Tiểu Ngưng ngay lập tức lắc đầu: “ Không! Em chỉ thích hóa trang với tạo hình thôi, những chuyện kia không hợp với em đâu!” Cô không muốn trở thành người nổi tiếng. Nếu cô muốn trở nên nổi tiếng

thì bằng vào việc được tổng tài Đường thị yêu thương như thế này đã là

có quá nhiều cơ hội rồi.

“Đáng tiếc! Em nhìn những cô gái nổi tiếng kia mà xem! Thực chất

cũng không xinh đẹp đến vậy đâu! Họ sẽ cho chúng ta rất nhiều tiền lì

xì, để chúng ta giúp họ đẹp hơn người khác!”
Chị Lý đột nhiên cười hì hì nói. Kỳ thật, chuyện bí mật này không phải gặp ai là chị cũng nói ra được.

“Sẽ có người cho chúng ta lì xì sao?” Tiểu Ngưng vừa nghe đến tiền thưởng là lập tức mắt sáng lên, trong đầu hiện lên ý nghĩ mở sổ tiết kiệm.

“Đương nhiên, rất nhiều …, họ không tự nhiên mà đẹp được tất cả đều phải nhờ vào thợ trang điểm chúng ta ư??? Ha ha. . . . . .” Chị Lý bắt đầu giảng cho Tiểu Ngưng hiểu. Có rất nhiều chuyện phát

sinh, đương nhiên đơn giản chỉ là sự tranh giành giữa các minh tinh để

có được lên hình đẹp trên báo.

Edit; Phươngphạm0812

Beta: Meimoko

________

Ngày hôm sau Đường Hạo thuê cho Lục Giai Ngưng một căn hộ sa hoa bậc

nhất trong tiểu khu. Không chỉ phía dưới căn hộ có nhân viên bảo vệ, mà

ngay cả trên ban công của căn hộ cũng đều có nhân viên tuần tra đứng gác hai bốn trên hai bốn.

Bất quá, cách này vẫn khiến Đường Hạo

không yên tâm lắm. Hắn điều tới một đội bảo vệ được huấn luyện thuê ngay bên cạnh căn hộ của Tiểu Ngưng. Đương nhiên, Tiểu Ngưng không biết chút gì về việc này, có một số việc hắn không muốn nói rõ cho cô biết.

Tuy nhiên Tiểu Ngưng không phải là tình nguyện chịu sự sắp xếp của

hắn, nhưng mà từ góc độ an toàn mà nói, cô cam tâm tình nguyện. Cô cũng

không giận dỗi Đường Hạo chỉ là không muốn hắn ở cùng cô lúc này mà

thôi. Mỗi ngày cùng lắm là để hắn đưa về nhà, sau đó hắn phải về nhà của hắn.

Ngày đầu tiên, buổi tối hắn tức giận nói nơi này là do hắn dùng tiền

thuê cho cô, nên cô không có quyền đuổi hắn. Tiểu Ngưng lập tức đáp trả, nếu đây là chỗ hắn dùng tiền thuê thì hắn ở đây luôn còn cô sẽ tự mình

đi thuê chỗ khác.

Đường Hạo thấy không lay chuyển được cô, chỉ sờ sơ cái mũi tạm thời rời đi,