
ưng những thứ trời sinh này lại không thể lựa chọn, chỉ có thể dựa vào nỗ lực sau này."
Z nghe cô nói như vậy, không khỏi nói lời sâu xa: "Nếu vứt bỏ nhân tố trời sinh là chỉ số thông minh, em cũng không nhất định làm được hơn người khác. Đương nhiên, người khác ở đây tuyệt đối không phải là nội tiết tố tiểu thư."
". . . . ." Vương Hiểu Thư bị hắn làm tức giận đến méo miệng, hung tợn lườm hắn, hai tay bỗng cởi thắt lưng của hắn ra, thủ pháp vô cùng thuần thục, lúc hắn phản ứng kịp thì tay cô đã cầm nơi riêng tư của hắn, ánh mắt Z nhìn cô bỗng thay đổi.
"Đúng vậy, tôi nhất định không làm được hơn người khác, dù sao cũng không phải sở trường của tôi, có ý kiến gì sao?" Cô nói xong còn sợ không đủ hình tượng, rất phối hợp chơi đùa một chút.
Z nhíu chặt mày, trầm giọng đè nén nói: "Vương Hiểu Thư, đầu óc nóng lên thì đừng liều lĩnh, em có biết mình đang làm gì hay không?"
Vương Hiểu Thư nhìn Z một cái, nhớ kỹ khuôn mặt tuấn nhã của hắn, thu vào hơi thở cà lơ phất phơ vừa rồi, nhưng động tác lại không ngừng, chẳng những một tay vỗ về nơi riêng tư của hắn, một tay kia còn bắt đầu cởi áo dài trắng.
Cô kéo áo dài trắng của Z xuống, nhào vào trong lòng hắn, hắn tựa vào tường, một tay cô khiêu khích hắn, một tay bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, từ cổ áo cởi xuống ba nút thắt rồi không kiên nhẫn cởi xuống nữa, trực tiếp kéo xuống.
Z bất đắc dĩ cởi khuy áo giúp cô, để mặc cô thô lỗ lột áo sơ mi của hắn rồi ném lên giường, thở nhẹ nói: "Em thật sự?"
Vương Hiểu Thư cảm thấy thứ trong tay ngày càng lớn, ngày càng cứng rắn, phía dưới như trống rỗng, sau khi kéo áo sơ mi, tay cô liền vuốt ve trên phần bụng có đường cong duyên dáng của hắn, cuối cùng dừng ở hai khối lồi ra trước ngực, nhìn chòng chọc quầng vú màu anh đào, nhanh chóng nói: "Vừa rồi không phải anh nhìn người ta rất hăng say sao, mắt cũng không rời ra được, tôi là đang thỏa mãn anh, tôi đối với anh rất tốt, mau cám ơn tôi đi." Cô nói xong liền hôn lên nơi mình nhìn chằm chằm, Z đè nén rên rỉ một tiếng, nhíu mày nhìn cô, thở phào một cái, nói, "Cám ơn em? Tại sao tôi lại cảm thấy em nên cám ơn tôi?"
Vương Hiểu Thư hừ nhẹ, đầu lưỡi lướt qua phần gồ lên của hắn, Z bị dằn vặt ngẩng đầu lên, hầu kết chuyển động, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Được rồi, tôi thua."
Hai tay Vương Hiểu Thư cởi quần hắn ra, hai tay ôm cổ hắn, đá rơi giầy xuống rồi giẫm lên chân hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hỗn loạn nói: "Nếu thua thì nói mau."
Z ôm eo cô, đè cô kề sát vào người mình, muốn hôn cô, nhưng cô cự tuyệt: "Mau nói, đêm nay anh cũng thật lợi hại, nói muốn đòi công bằng giúp tôi, cuối cùng lại không làm gì cả, muốn ăn không trả tiền? Không có cửa đâu."
"Hiểu Thư." Z mím môi, vừa kháng cự vừa tình nguyện, mâu thuẫn nói, "Cám ơn, cám ơn."
Vương Hiểu Thư nháy mắt mấy cái, sau nó nở nụ cười, hôn hắn: "Thật ngoan, bình thường anh thật khó trị, không phải là đàn ông sao." Chim cứng lòng mềm!!!
Z ôm ngang cô lên, sải hai bước rồi ngã xuống giường, hai người lăn hai lần trên giường lớn, góc độ biến thành Vương Hiểu Thư ở dưới Z ở trên. Z thật vừa lòng với tư thế này, nhưng Vương Hiểu Thư lại cố dùng sức áp hắn ở dưới.
Cô kề vào tai Z, hôn vành tai của hắn: "Lúc trước tôi không nói đùa, có căn cứ khoa học, không phải anh thích nghiên cứu sao, anh liền nghiên cứu một chút xem tôi nói có đúng hay không." Cô nói chậm dần, mang theo hương vị quyến rũ, "Nhìn xem rốt cuộc là dáng người quan trọng hay kỹ thuật quan trọng."
". . . . ."
Z kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Vương Hiểu Thư dần dần trở nên quyến rũ, cô cọ vào eo hắn, triển lãm tri thức lý luận phong phú của mình với hắn. Tuy rằng thực hành có hơi khó khăn, nhưng cô xem ra cũng có năng lực phân tích, sau vài lần sẽ tốt hơn nhiều.
Vương Hiểu Thư nằm sấp vào bụng dưới của Z, nắm nơi đó của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh nhìn chăm chú say mê của hắn, cúi đầu ngậm chặt nơi đó, cả người Z đều cứng ngắc, nâng người lên muốn ngồi dậy, Vương Hiểu Thư híp mắt dùng đầu lưỡi liếm phần đỉnh, Z thở dốc nặng nề, nghe lời nằm xuống, cánh tay thật dài che trên mắt hắn, nhìn không rõ biểu cảm của hắn là gì.
Vương Hiểu Thư thấy vậy, không khỏi đắc ý, kết quả này chính là kinh nghiệm quý báu từ phim và tiểu thuyết mà cô học được, nay đều dùng trên người hắn, cô chỉ cảm thấy thứ trong miệng ngày càng thoát khỏi khống chế của cô, dường như còn nhảy lên một cái.
Vương Hiểu Thư từ từ rút lui, cánh môi trơn bóng, khóe miệng có thứ sáng lấp lánh, nhưng cô lại không thấy bẩn chút nào, trước kia cô còn có chút mâu thuần, nhưng nếu đối tượng là người mình vô cùng để ý hơn nữa còn yêu sạch sẽ hơn mình, vậy cũng không có gì.
"Thế nào?" Cô nằm sấp, kề vào tai hắn, chờ mong hỏi.
Z rời cánh tay, mắt phượng đỏ bừng nhìn cô chằm chằm, cắn răng hỏi: "Học từ đâu?"
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, Z liền đè cô ở phía dưới, cởi hết quần áo của hai người, trong tiếng rên của cô, tiến nhập vào con đường đã ướt át từ lâu: "Nói." Hắn kìm nén cơn giận phun ra một chữ.
Vương Hiểu Thư không chịu nổi, rên rỉ trả lời: "Đừng, a. . . Ừm. . . Nhẹ chút. . ." Cô vừa b