
bà có vẻ rất đắc ý, giống như là rốt cuộc cũng có thể chứng mình rằng những lời của mình không phải chỉ để lừa người: “Cái giường kia có điềm xấu mà, tôi thấy, cậu thanh niên đó, cũng không phải quý nhân nặng vía, đương nhiên không thể chống lại được ‘ma quỷ’ trên chiếc giường này mà. Chuyện này cũng không phải do cậu ta nghĩ quẩn, mà là do mấy thứ không sạch sẽ kia tác quái thì đúng hơn…”
“Mẹ—” Kỷ Duệ không nghe nổi nữa, thầm lườm một cái khinh thường, sau đó giục giã Kỷ Lương rời đi.
“Ôi chà, con trai cô đấy à? Xinh trai quá.” Vừa nhìn thấy Kỷ Duệ, hai mắt thím béo sáng ngời, vươn tay vừa sờ vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, trên miệng vẫn tiếp tục nói mấy câu mê tín: “Nhưng mà, cô gái à, mấy nơi như bệnh viện này, trẻ con yếu bóng vía, không nên dẫn nó tới thường xuyên…” Nói xong, bà lại quay đầu cười với Kỷ Duệ: “Nhóc này nhìn đáng yêu quá, cháu mấy tuổi rồi?”
“À… thím à, cháu còn có việc, cháu đi trước đây!” Nhìn sắc mặt con trai càng lúc càng đen, Kỷ Lương vội vàng ôm cậu rời đi. Để cậu tiếp tục ở đây bị sờ rồi nhéo, tên nhóc này chắc chắn sẽ bùng nổ.
Kỷ Duệ cầm khăn tay, chà sát lên mặt: “Kỷ Tiểu Lương, sao mẹ toàn quen mấy người quái dị thế.”
“Hì hì hì… sơ xuất sơ xuất.” Kỷ Lương cười nhận lỗi, ai mà nghĩ được thím béo kia không thân quen gì mà lại vừa động khẩu vừa động thủ thế chứ. Nhưng mà… ai bảo con trai của cô đáng yêu như vậy! Điểm này khiến cô vô cùng tự hào!
Hai mẹ con đang đi, thì đột nhiên ở phía trước rất lộn xộn, một đám người vây quanh một bác sĩ mặc blouse trắng, cãi nhau ầm ĩ.
Kỷ Lương nhận ra mấy người trong đó: người đeo kính mắt, dáng vẻ rất nhã nhặn là bác sĩ Trương Minh Đức, còn có cả hai người là bố mẹ của Tạ Quang Khiết nữa.
“Người bệnh gặp chuyện không may ở bệnh viện các anh, các anh phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng thế, bệnh viện của các anh cũng phải nói cho rõ ràng!”
Hai người vừa nói là hai thanh niên nhìn trạc tuổi như Tạ Quang Khiết, có vẻ là anh em của Tạ Quang Khiết.
“Tôi chỉ có thể nói, đây là do người bệnh tự gây ra, không liên quan gì đến bệnh viện của chúng tôi hết.” Khi nói chuyện, vẻ mặt Trương Minh Đức vẫn rất nhã nhặn: “Bệnh viện của chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu cậu ấy, giúp cậu ấy tỉnh dậy, nhưng cuối cùng cậu ấy lại gây ra chuyện như vậy, phía bệnh viện cũng tôi cũng thấy rất tiếc nuối.” Rất ra dáng một người phát ngôn của bệnh viện lớn.
“Bệnh viện của các anh không sát sao với người bệnh, giờ người ta chết rồi thì không quan tâm nữa sao?”
“Anh họ tôi chết ở bệnh viện của các anh…”
“Tôi đã dò hỏi rồi. Các anh để cho em họ tôi ngủ trên chiếc giường không sạch sẽ, thường xuyên có người chết, chính các anh hại chết em họ tôi…”
Những tiếng cãi vã làm xung quanh khu này đều xôn xao ầm ĩ cả lên, hơn thế nữa, có người lại nhắc đến chuyện chiếc ‘giường ma’ khiến cho những người bệnh không biết chuyện gì liền xì xào bàn tán, cũng khiến sắc mặt của một vài bác sĩ ở đây trông vô cùng khó coi.
“Các anh nói linh tinh cái gì thế, mỗi một chiếc giường ở bệnh viện của chúng tôi đều rất sạch sẽ!”
“Các anh còn nói lung tung nữa, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy. Chúng tôi có thể tố cáo các anh tội phỉ báng, bôi nhọ bệnh viện của chúng tôi.”
Hai bác sĩ trẻ tuổi có vẻ dễ kích động hơn, liền xông tới tranh cãi. Người nhà họ Tạ vốn cũng đã rất đau thương, phẫn nộ, giờ nghe bọn họ nói vậy, không thể áp chế được lửa giận nữa.
Không khí nhất thời vô cùng căng thẳng.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Lúc này, vẫn là Trương Minh Đức ra mặt, trên mặt gã không có vẻ gì kỳ lạ, vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn: “Tôi biết hiện giờ mọi người đều đang rất đau lòng” giọng nói của gã mang theo vẻ thương tiếc: “Chúng tôi cũng thấy rất buồn khi xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy. Bệnh viện của chúng tôi cũng sắp xếp y tá phụ trách từng phòng bệnh, nhưng họ cũng không thể nào vén chăn của từng bệnh nhân ra để nhìn được. Hơn nữa, khi Tạ Quang Khiết tự sát, không phải người chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ấy đã phát hiện ra đầu tiên sao?” Gã nhìn sang sắc mặt trắng bệch của bố mẹ Tạ: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu mạng cậu ấy… Xin các vị đừng quá đau lòng. Còn về chuyện giường ma gì đó, thì xin đừng nói linh tinh. Chuyện này vốn là chuyện bịa đặt, dù có đưa ra tòa thì luật sư họ cũng sẽ không chấp nhận.”
Người ta nói, không đánh người tươi cười. Khi Trương Minh Đức nói những lời này, gã đều bày ra dáng vẻ của một người tốt, còn nói rất hợp tình hợp lý, khiến mọi người nhà họ Tạ đứng một lúc lâu mà cũng không biết phải đáp lời thế nào mới ổn.
“Ông Tạ, gặp phải chuyện thế này, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tôi sẽ nói chuyện với cấp trên, xem có thể giảm bớt một chút chi phí điều trị cho ông bà hay không.” Trương Minh Đức nắm tay bố mẹ Tạ.
Nhà họ Tạ vẫn còn chưa thanh toán được chi phí phẫu thuật, giờ lại gặp phải chuyện này… Ông Tạ nước mắt lưng tròng nói: “Bác sĩ Trương, anh… anh là người tốt… Là A Quang có lỗi với các anh…” Nghĩ đến con trai đã qua đời, bố Tạ không thở nổi, tối sầm mặt mũi rồi ngất xỉu. Mọi người xung quanh hoảng sợ đến luống cuống tay chân, vội vàng cấp cứ