Snack's 1967
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327704

Bình chọn: 7.00/10/770 lượt.

Đây là điềm xấu.

“Sắp tới có một doanh trại huấn luyện, cậu cũng cùng tới đi.”

Quả nhiên mà!

Thi Thanh Trạch rất muốn làm ra vẻ không nghe thấy gì hết, tiếp tục đi, nhưng mà, hắn biết, nếu hắn làm thế thì

kết cục sẽ chỉ càng thê thảm hơn thôi.

“Huấn… huấn luyện gì ạ?”

“Doanh trại huấn luyện thành viên mới của S.M.T!”

Địa ngục!!!

Không, là huấn luyện ma quỷ!!!

Là người làm trong Cục An ninh, đương

nhiên hắn biết rất rõ cái gì gọi là S.M.T, cũng biết trong S.M.T, Hạ Vũ

là nhân vật nào. Muốn trở thành thành viên của S.M.T, trước tiên sẽ phải trải qua một đợt huấn luyện khắc nghiệt!

Khắc nghiệt, chỉ là một tính từ. Còn Thi Thanh Trạch hắn biết rõ, đợt huấn luyện của S.M.T, chắc chắn sẽ nặng

gấp mấy lần đợt huấn luyện trước khi hắn vào Cục An ninh.

Huấn luyện ngày hôm nay, là vì mạng sống của ngày mai.

Thi Thanh Trạch cảm thấy tiền đồ của mình hoàn toàn u ám, quả nhiên là hôm nay hắn không nên bước chân ra đường.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kỷ Lương vừa bước chân vào Cục, đã bị Cục trưởng cụng phệ gọi lên gặp.

Bước vào văn phòng, cô phát hiện bên

trong không chỉ có một mình Cục trưởng bụng phệ, mà còn có thêm hai

người mặc quân phục nữa.

(Ở đây mình để khác nhau, cả nhà chú ý nhé. Khi mình nói “cảnh phục” thì tức là quần áo cảnh sát, còn “quân

phục” là quần áo của quân đội nhé.)

Hơ! Dạo này Quân đội và Cảnh sát thành

người một nhà rồi à?! Kỷ Lương liếc quân hàm của hai người kia. Một

người là ba sao hai gạch (Thượng tá), một người là hai sao hai gạch

(Trung tá). Hai người đó ung dung uống trà giống như đang đợi cô đến

vậy.

“Kỷ Lương có mặt!” Cô cúi người chào ba vị thủ trưởng đang ngồi trước mặt.

Cục trưởng bụng phệ bảo cô đừng căng

thẳng, nhưng nhìn thế trận này, cô làm sao có thể không căng thẳng chứ.

Đột nhiên có hai sếp to đến đây, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, sau đó lại chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng bàn bạc gì đó, rồi lại quay ra

nhìn bộ hồ sơ đang đặt trước mặt mình --- bộ hồ sơ kia, là của cô phải

không?!

Thế trận này, là muốn làm gì đây?

Cô thừa nhận là cô rất hay phạm những

lỗi nhỏ, nhưng chưa phạm lỗi lớn nào. Cái không khí quái dị này khiến cô cảm thấy tim mình như bị treo ngược lên.

“Nghe nói trong nhiệm vụ lần này ở

Myanmar, biểu hiện của cô cũng không tồi.” Vị thượng tá kia mở miệng,

dáng vẻ rất thân thiện, dễ gần khiến Kỷ Lương càng căng thẳng hơn. Kiểu

nói chuyện của các vị lãnh đạo ở Trung Quốc, đề là tiên lễ hậu binh (Trước tiên là dùng đạolý thuyết phục, sau đó mới tạo áp lực). Đầu tiên sẽ tâng bốc người ta, sau đó sẽ vòng vòng vèo vèo, trọng điểm

của câu chuyện sẽ nằm cuối cùng, trước đó chỉ toàn những chi tiết có thể “đi tè” được, tới cuối cùng mới là điểm quan trọng nhất.

(“đi tè” này là một cách nói bóng

của TQ, xuất phát từ cách nói hài hước khi xem phim. Có thể tranh thủ

những tình huống nhàm chán để đi toilet, nên ở đây bạn Kỷ Lương gọi mấy

chi tiết râu ria mà vị sếp kia nói là câu nói “đi tè” được, để chỉ là nó không quan trọng).

Nhưng mà, dù biết rõ đây là những chi

tiết có thể “đi tè”, thì Kỷ Lương chỉ có thể tươi cười, nhịn nước tiểu

lại, rồi tiếp tục nghe, sau đó còn phải đáp lại vài câu khách sáo, hùa

theo một chút: “Vâng, là vì sếp Hạ lãnh đạo rất giỏi ạ.”

Vị trung tá cầm hồ sơ của cô, lật lật

vài trang ra vẻ đang xem, nhưng Kỷ Lương có thể khẳng định, chẳng qua là ông ấy ra vẻ cho cô nhìn thôi, chứ trước khi cô bước vào, thì bọn họ

chắc chắn đã xem hết hồ sơ của cô rồi, hoặc là… còn xem trước cả khi bọn họ đến đây nữa.

“Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô.” Vị

trung tá nói: “Biểu hiện của cô trong mấy năm gần đây rất tốt, hơn nữa,

nhiệm vụ ở Myanmar lần này cô cũng hoàn thành rất xuất sắc, vốn dĩ phải

tổ chức khen thưởng lớn cho cô…”

Đến rồi đến rồi! Kỷ Lương thầm đếm ngược ba, hai, một…

“Nhưng mà…”

Thấy chưa, đến “Nhưng mà” rồi, quanh co lòng vòng hết phần ngoài lề rồi, giờ mới là trọng điểm đây.

“Nhưng chúng tôi cảm thấy, một nhân tài

ưu tú như cô, nếu có thể phát triển ở chỗ khắc thì có lẽ sẽ rất tốt.” Vị Trung tá tiếp tục nói: “Ở doanh trại huấn luyện của tổ nhiệm vụ đặc

biệt lần này vẫn còn một vị trí để dành cho cô, hy vọng cô sẽ quý trọng

cơ hội này.”

Kỷ Lương ngẩn người.

Tổ nhiệm vụ đặc biệt, không phải là nơi mà Hạ Vũ đã nói sao?

“Báo cáo, tôi cảm thấy năng lực của mình còn chưa đủ để gia nhập tổ nhiệm vụ đặc biệt!” Cô chỉ ước có thể cách

thật xa Hạ Vũ kia, nếu giờ gia nhập vào tổ đó, chẳng phải là cô sẽ chán

muốn chết hay sao?!

“Ha ha ha ha…” hai vị sếp kia không ngờ

cô lại “khiêm tốn” như vậy, cả hai đều cười to, nhưng Kỷ Lương nghe thì

chỉ cảm thấy long tơ dựng đứng cả lên. Nếu bọn họ sa sầm mặt xuống, sau

đó chỉ trích cô không biết tốt xấu, không biết nắm lầy cơ hội tốt thì cô còn vui một chút. Giờ bọn họ lại “bao dung” cho cô một cách vô lý như

vậy, nói cách khác, chính là khiến cô không thể nào từ chối được.

“Đừng lo.” Vị Thượng tá mở miệng: “Đây

chỉ là một doanh trại huấn luyện, tham gia vào cũng chưa chắc đã đông

nghĩa với việc cô có thể thực sự trở thành thành viên của tổ.

Ha!

Cả h