
ợc, thì lúc nào cũng có thể xin rút lui, đúng không?!” Anh rất dân chủ mà.
“Đúng.”
“Cho nên, các cậu đều tự nguyện, đúng không?!”
“Đúng vậy!”
“Nhớ kỹ, khi các cậu ra chiến trường,
trên lưng các cậu, không chỉ có sinh mạng của các cậu, mà còn cả tính
mạng chiến hữu của các cậu nữa.” Ngữ điệu của Hạ Vũ không cao, nhưng
từng chữ từng chữ đều đập thẳng vào tai họ: “Đến khi nào các cậu cảm
thấy rằng, các cậu đủ năng lực tiếp nhận sự tín nhiệm của các chiến hữu
giành cho các cậu, thì các cậu có thể thoải mái rời đi.”
“Như vậy, các cậu có thể tiếp tục kiên trì không?” Hạ Vũ hỏi.
“Có thể!” Câu trả lời lần này khác hẳn sự yếu ớt lúc trước, mọi người đều dùng hết sức lực hét lên.
Hạ Vũ liếc Kỷ Lương một cái: “Nhìn xem, bọn họ đều tự nguyện mà.”
“…” Mẹ nó chứ! Kỷ Lương thầm chửi bậy, nhảy từ trên xe xuống, cúi chào Hạ Vũ: “Báo cáo, Kỷ Lương xin về đơn vị huấn luyện!”
Hạ Vũ nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi bất đắc dĩ thở dài trong lòng, khoát tay áo tỏ vẻ đồng ý.
Kỷ Lương à Kỷ Lương, em đúng là ngang
tàng, bướng bỉnh, thật sự khiến cho tôi vừa yêu lại vừa hận. Nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn thanh lệ đang đứng nghiêm chỉnh xếp hàng, dù ở dưới ánh mặt trời chói chang, dáng vẻ vẫn không chút thay đổi, Hạ Vũ hơi tức giận,
rồi lại thấy tự hào — người phụ nữ này, là của anh!
Những người khác cũng ngửi ra mùi khác
thường: giữa hai người này, có một cảm giác không nói rõ được — đồng chí Thi công tử và Tần Dịch, lúc trước đã bị cảnh cáo, không được phép tiết lộ quan hệ của bọn họ.
Dưới ánh nắng chói chang, cả đám lính ở
trần bắt đầu run chân, nhưng nhìn sang bên Kỷ Lương, mặc dằn di, đứng
thẳng lưng, cùng chịu huấn luyện với mọi người, bóng lưng gầy yếu còn
khí phách hơn đàn ông khiến mọi người càng thầm bội phục thêm vài phần — Kỷ cô nương nhà người ta dù bị dì cả mẹ tới thăm cũng vẫn kiên trì huấn luyện, đám đàn ông bọn họ không có dì cả mẹ, chẳng lẽ lại không kiên
trì được.
Họ cắn răng, liều mạng!
Tiếp tục huấn luyện như thế ba ngày, tất cả đều đã tạo thành thói quen phơi nắng gắt, da tróc ra từng lớp từng
lớp, mọi người đều cảm thấy mình da dày thịt béo, thì Hạ Vũ lại tung
chiêu mới!
Trời đã về chiều, hơi nóng cũng giảm đi
nhiều, bờ biển vào lúc chạng vạng thật sự rất mê hoặc người ta, nhất là
đối với những người đã có kinh nghiệm đứng phơi giữa trời nắng gắt cả
ngày như bọn họ. Gió biển lành lạnh thổi đến, mỗi ngày, cứ tới thời điểm này, là cả đám bọn họ đều muốn nhảy múa một trận, ăn mừng mình đã có
thể sống qua mọt ngày dưới tay người họ Hạ kia.
“Mỗi ngày đều phơi nắng như vậy, có phải hơi đơn điệu không.”
Khi tâm trạng mọi người đều đang thả lỏng, Hạ Vũ nhẹ nhàng buông một câu, khoé miệng mọi người vừa kéo lên đã đồng thanh hét:
“Không! Không đơn điệu chút nào cả!” Cứ để bọn họ phơi nắng như vậy đi.
“Nhưng tôi lại thấy rất đơn điệu.” Hạ Vũ nhẹ nhàng nhếch miệng: “Phía trước năm trăm mét có một trạm gác của
địch, mọi người, nằm trườn, kín đáo tiếp cận trạm gác.”
Nhìn bãi cát đầy sỏi và đá răm, mọi người rơi lệ vội vàng chạy đi!
Mẹ nó chứ — da bọn họ vừa phơi nắng
xong, vừa xót vừa rát, giờ lại còn bò trên mặt cát đầy sỏi sắc lẹm như
thế, bụng và tứ chi chắc chắn sẽ không lành lặn rồi.
Sau hôm nay, cậu lính bị cua cắp quyết định vung bút làm thơ, ghi dấu lại lịch sử đẫm máu của bọn họ:
Tà dương đẹp vô cùng,
Vừa gặp thuỷ triều lên,
Trải đầy những đá vụn,
Cố bò trườn hết sức,
Chỉ vừa hơi nhấc mông,
Ánh mắt tay họ Hạ,
Đạp một cước vô tình,
Trứng đau, cúc cũng nhức
Khóc ròng ôi khóc ròng…
Kỷ Lương chủ động xin miễn đặc quyền, chấp nhận huấn luyện cùng mọi người. Tuy không đến mức cởi sạch quần áo chỉ để lại mỗi chiếc quần đùi như
đám đàn ông kia, mà cô mặc cả bộ dằn di, nhưng da thịt cũng không tránh
khỏi chịu khổ, chỉ qua vài ngày, làn da vốn trắng nõn giờ đã biến thành
màu mạch nha — đây là nói cho dễ nghe, còn muốn nói thẳng ra, thì phải
dùng câu của anh Duệ.
“Kỷ Tiểu Lương à” vẻ mặt Kỷ Duệ rất
thông cảm nhìn làn da phơi nắng đã biến thành màu ngăm đen của cô: “Dáng của mẹ vốn dĩ ‘trước không lồi, sau không vểnh’ đã đủ bi kịch lắm rồi,
nhưng ít nhiều gì thì làn da trắng nõn hồng hào kia cũng coi như không
tệ, giờ lại phơi nắng thành cục than thế này…” Cậu bước lại gần, nghiêm
túc vỗ vỗ vai cô: “Mẹ thật đúng là… hoàn toàn xứng đáng với giới tính
thứ ba của mình.”
Kỷ Lương đưa tay véo hai má cậu, cũng
không quá mạnh tay khiến cậu đau: “Chỉ cần ở trong sổ hộ khẩu, thì mẹ là mẹ anh là đủ rồi.” Tên nhóc chết tiệt, đau lòng thì cứ nói thẳng ra,
cái tính cách kỳ quặc này ở đâu ra thế? Rõ ràng là quan tâm, nhưng lại
cứ nói xuôi nói ngược rồi thành ra châm chọc, đả kích cô.
“Con trai à, con…”
Kỷ Duệ nhìn vẻ mặt cô rõ ràng muốn nói lại ngập ngừng, như muốn chờ cậu hỏi: ‘có chuyện gì vậy?’ ấy.
Kỷ Lương bật người, nịnh bợ xáp lại gần
cậu: “Ôi!”, sau đó vòng tay ôm cậu vào lòng, mấy ngày nay bận huấn
luyện, mà tên nhóc này cũng có niềm vui riêng, nên hai mẹ con đi sớm về
trễ, có nhiều vấn đề cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cô sắp phát điên cả
lên. Nhưng cơ hội đặt câu hỏ