
c chặt trên người, vừa rồi bị Thi Thanh Trạch đạp gẫy ghế mà cũng lỏng ra, cậu giãy giụa đứng lên, nhưng chưa kịp đứng vững thì đã bị Thi Thanh Trạch túm
cổ áo kéo tới trước mặt Kỷ Lương.
“Được, tôi sẽ thỏa mãn ý nguyện của
cậu.” Thi Thanh Trạch kéo cậu tới trước mặt Kỷ Lương nói: “Lương Lương
bé nhỏ, tôi muốn đại khai sát giới ---.” Con dao găm trong tay hắn lóe
lên ánh sáng lành lạnh!
Dây thừng trên người Kỷ Lương đột nhiên
đứt ra, một chiêu cuộn người, cô quét chân hất ngã gã lính cầm súng đứng gần mình nhất, sau đó đánh thẳng vào huyệt sau đầu gối của hắn, cả
người gã mất trọng tâm, ngã thẳng xuống đất không dậy nổi. Kỷ Lương đoạt súng của gã, khống chế tên lính trước mặt mình làm lá chắn.
Thi Thanh Trạch đẩy nhóc cua ra, nghiêng người, con dao găm bay vụt về phía Eric, thừa dịp Eric lách người né
tránh, hắn lại tung tiếp một cú đấm, đánh thẳng vào bụng Eric. Eric cũng không phải tên bất tài vô dụng, hắn ta đã sớm có sự phòng bị với Thi
Thanh Trạch phản kích, cả người hắn nhanh chóng lùi về phía sau, cố gắng né tránh cú đấm kia, sau đó bật người phản kích lại. Nắm tay mạnh mẽ
lao thẳng vào người Thi công tử, hai người lập tức anh tới tôi lùi, động tác nhanh nhẹn khiến người ta không kịp nhìn, mọi người xung quanh đều
ngẩn người, mấy khẩu súng trong tay đều không bắn trúng mục tiêu…
“***, toàn là lũ rác rưởi!” Gã răng vàng chửi thề, giật súng của tên đồng bọn, bóp cò!
“Pằng!”
“Pằng!”
Hai tiếng súng vang lên, một từ phía răng vàng, một từ phía Kỷ Lương.
Kỷ Lương mở to hai mắt, nhanh chóng bóp
cò, bắn gã răng vàng. Cô đã chú ý đến hành động của gã răng vàng, nhưng
vẫn chậm một bước --- có lẽ không phải do cô chậm, mà là tốc độ bắn súng của răng vàng quá nhanh! Dưới tình hình hỗn loạn đó, gã không hề do dự, giây phút kia, dường như súng và người gã đã hòa thành một thể.
Quá nhanh!
“F**k…” Thi công tử bất nhã chửi thề, trong mắt có chút hoang mang, sau đó hoàn toàn mất tri giác.
Gã răng vàng nhìn Kỷ Lương, rồi cúi đầu nhìn nơi bị bắn trúng --- là trái tim!
“Tiếc quá, tôi mặc áo chống đạn.” Chỉ
một câu, đã đủ để tuyên bố, sự phản công của nhóm Kỷ Lương là hoàn toàn
vô ích, tiếp đó, nòng súng nhắm thẳng về phía Kỷ Lương.
Khó khăn lắm mới có cơ hội xoay chuyển,
nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt lại biến thành con đường chết, giống
như đang cười nhạo sự ngu ngốc của bọn họ vậy.
“Tất cả không được nhúc nhích. Nếu không mọi người cùng nhau chết.” Đó là giọng của nhóc cua, mang đầy tâm trạng bi thương. Hai mắt cậu đỏ hồng nhìn Tần Dịch và Thi công tử nằm trên
mặt đất. Lúc này, cậu đã không còn xác định rõ được cảm xúc trong lòng
mình là đau buồn hay là oán giận nữa rồi: “***… Dừng tay hết cho ông…
***” Nhóc cua cầm lựu đạn trong tay, mắt đỏ ửng, gào lên: “Đến đây mà
đánh… Đến mà đánh tôi này… Thi Thanh Trạch --- Tôi làm được…” Cậu quay
về phía Thi công tử gào thét.
Vừa rồi, hành động điên cuồng của Thi
Thanh Trạch đã giúp cậu có được tự do. Nếu không phải Thi Thanh Trạch
vẫn khéo léo nhắc nhở mọi người cùng đi vào chỗ chết, sau đó lại tạo ra
tình hình hỗn loạn đánh lạc hướng sự chú ý của bọn họ, thì làm sao cậu
có cơ hội tiếp cận chỗ bom này…
“Tất cả không được nhúc nhích, ai động
đậy tôi sẽ rút chốt ngay. Chúng ta cùng chết.” Tay cậu cầm sẵn vào chốt
bảo hiểm lựu đạn, sắc mặt tàn nhẫn nói cho bọn hắn biết, cậu tuyệt đối
không nói đùa: “Để cô ấy đi!”
Chiêu này chính là tìm đường sống trong cõi chết, thật sự rất hiệu quả.
Gã răng vàng nhìn bàn tay run rẩy của
nhóc cua, gã nhíu mày, nếu thật sự khiến cậu ta không cẩn thận rút chốt
bảo hiểm ra, thì cả thùng bom sẽ bị nổ tung theo, bọn hắn chắc chắn cũng phải chôn cùng. Gã đưa mắt ra hiệu cho những người khác bỏ súng xuống:
“Để cô ta đi đi.”
Kỷ Lương trầm mặc nhìn nhóc cua một cái. Nhóc cua họ Từ, tên Khải, được chọn từ quân khu phía Bắc, giọng nói đậm chất vùng Đông Bắc, thân thể hơi gầy hơn đám đàn ông trong đội một
chút.
“Mạng có thể mất, nhưng nhiệm vụ không thể thất bại.” Cô nhớ đến lời Hạ Vũ nói ngày đó.
“Mạng cũng mất thì làm sao hoàn thành được nhiệm vụ.” Khi đi, nhóc cua không sợ chết còn dám chất vấn lại Hạ ma đầu.
“Vì thế mới phải khiến cho cậu càng ngày càng mạnh hơn, mạnh đến mức ở thời điểm cần thiết, có thể chịu đựng sự
hi sinh của đồng đội, đổi lấy cơ hội sống sót của mình để hoàn thành
nhiệm vụ.”
Đi thôi! Kỷ Lương, nhiệm vụ của mày
chính là còn sống sót để rời khỏi nơi này, sau đó nhanh chóng liên lạc
với cấp trên, không thể để đồng đội chết vô ích được.
Kỷ Lương tự nhủ như vậy, chân nặng trĩu
như đeo chì, nhìn thoáng qua Tần Dịch và Thi Thanh Trạch nằm trên đất…
Cô nhíu mày, hình như có gì đó không đúng…
“Đi đi!” Nhóc cua gào thét bảo cô mau rời đi.
Trong giây lát, Tần Dịch dường như nghe
thấy tiếng hét đến nát tim nát phổi của nhóc cua, vừa gần, lại vừa xa,
mí mắt nặng đến nỗi không mở lên nổi.
“Kỷ Lương… Chị nhất định phải sống…”
Kỷ Lương…
Đội trưởng Lương!
Tần Dịch giật nảy người, cố gắng nhấc
mắt lên, sau đó… Nhóc cua nhìn thấy cảnh tượng khủng bố nhất hai mươi
mấy năm cuộ