
sát khí thì Tiểu Ngải cũng không cảm nhận được…
Hai người phóng tầm mắt nhìn lên hàng ghế khán giả, đôi mắt lóe sáng, nhanh chóng quét một lượt bốn phía, tìm kiếm mục tiêu…
- Chị, chị nhớ lúc về đừng có để vết thương ngấm nước nhé, nếu không… Chị? – Tiểu Ngải đang dặn dò chợt cảm thấy kinh hãi trước sát khí cực kì mạnh như quỷ La Sát đến từ địa ngục đang lan tràn khắp người Đường Kiến Tâm, càng ngày càng đậm…
Tiểu Ngải hơi run lên, sát khí nồng đậm như vậy là lần đầu tiên cô thấy… Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân hình Đường Kiến Tâm như vụt đi về phía trước…
- Chị? – Tiểu Ngải hoảng hốt nhìn bóng lưng kia. Cô không nghĩ được nhiều nữa, mau chóng đuổi theo, âm thanh lạch cạch của tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà… Đường Kiến Tâm không hề nể tình hay kiêng dè gì, đẩy người đứng chắn trước mặt mình ra, đưa mắt nhìn về phía bên trái võ đài, vẻ mặt thâm trầm như biển sâu…
Ánh mắt cô như con thú đang đi săn nhìn khắp một lượt, đôi mắt đần đỏ ngầu như máu. Chính là bóng dáng đó! Dù có hóa thành tro cô cũng không nhìn nhầm! Cô đã tìm hắn suốt mười tám năm! Mười tám năm, ngày nào đêm nào cơn ác mộng đó cũng quanh quẩn vây lấy cô, cô chỉ hận không thể lột da hắn, hủy đi xương cốt hắn, biến hắn thành tro vụn…
Thật không ngờ người mà cô khổ sở đi tìm suốt mười tám năm lại xuất hiện ở đây, đúng là ông Trời đang giúp cô rồi… Ánh mắt Đường Kiến Tâm ánh lên sự vội vàng…
- Chị! Từ từ đã! – Tiểu Ngải ở phía sau thở hổn hển đuổi theo, chị ấy chen lách vào đám đông khiến cô chẳng đuổi theo kịp.
Lúc này xung quanh đang hô hào đầy khí thế khiến giọng nói mỏng manh của Tiểu Ngải như hòn đá nhỏ chìm xuống đại dương, ngay cả hơi thở hổn hển của cô cũng chẳng khiến người khác để tâm…
Bên tai truyền đến những tiếng chửi rủa ngày càng điên cuồng. Trên võ đài, thi thể của một người đàn ông khôi ngô và mạnh mẽ được khiêng xuống, chỉ còn lại một người đàn ông trông có vẻ khá chật vật nhưng lại kiêu ngạo giơ cao hai tay lên, hưởng thụ cảm giác vui sướng khi chiến thắng!
Trọng tài cầm micro lên, đến bên cạnh người đàn ông, cầm tay anh ta, tuyên bố người chiến thắng!
- Trận này anh Đông thắng!
Từng tiếng huýt gió vọng tới, trong nháy mắt như chìm ngập cả võ đài!
Người chủ trì giơ tay lên có ý muốn bảo mọi người yên tĩnh lại: “Người chuẩn bị lên sân khấu chính là… Marcus và Giza!”. Người tên Đông được dẫn xuống, khi lời của người chủ trì vừa dứt thì hai người đàn ông cơ bắp lực lưỡng liền xuất hiện, diện mạo bình thường, hai người dưới sự vây chặt của mọi người xung quanh bước lên võ đài. Họ vừa xoay người lại, những cọc tiền liên tiếp được đặt xuống bàn đánh cược, tiếng hoan hô cổ vũ cho trận đấu càng ngày càng điếc tai!
Khi cọc tiền cuối cùng được đặt lên, ánh mắt Đường Kiến Tâm hơi ngẩn ra…
- Marcus, hùng ưng bất bại của giới chợ đen, có muốn đặt không… kích thích lắm đấy!
- Muốn! – Khán giả đứng xem như trở thành đám bạo động!
- Ok, cậu ta sẽ không để mọi người thất vọng đâu! Nào, còn đây nữa, Giza… A… – Người chủ trì còn chưa giới thiệu xong thì đột nhiên bị một người túm lấy cổ, sau đó bị đá một cước vào bụng, cả người ngã xuống bên dưới võ đài…
Rầm!
Không khí xung quanh chợt lặng im!
- Chị? – Tiểu Ngải hoàn toàn choáng váng!
Đường Kiến Tâm đứng cạnh Marcus, sát khí tỏa ra khiến yết hầu hắn ta giật giật: “Này, cô…”.
Đường Kiến Tâm vung tay phải lên, móng tay quẹt một đường dài trên cơ ngực hắn ta, đầu móng tay cô đỏ lên vết máu!
Marcus giật mình nổi giận: “Con nhóc kia… mày từ đâu ra vậy, muốn chết à…”. Hắn ta vung tay định đấm vào mặt Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông lớn tuổi đang đứng phía bên kia. Cô giơ tay phải lên kìm trụ sức mạnh đang xông về phía mình, mượn lực xoay người, khuỷu tay trái thúc về phía sau, kéo hắn ta lại rồi lùi sau một bước, buông tay phải ra. Không đợi Marcus kịp phản ứng, Đường Kiến Tâm giơ chân phải lên!
Rầm! Tiếng động này còn to và vang hơn tiếng lúc nãy!
Cả quá trình này tầm mắt Đường Kiến Tâm không hề rời khỏi người đàn ông kia!
Tĩnh mịch!
Cả biển người đang sôi trào đột nhiên im bặt như biến thành nước đông đá. Đang mùa hè nóng bức nhưng nhiệt độ ở đây trong nháy mắt như mùa đông đóng băng? Đó là sức mạnh gì vậy?
Lúc này Tiểu Ngải có cảm giác toàn bộ nơi đây đều chìm trong loại áp lực nặng nề, từng hơi thở như rất mỏng manh… Hoàn toàn yên tĩnh!
Nét mặt Đường Kiến Tâm không hề thay đổi, cô đi về phía trước vài bước rồi dừng lại, đối diện với người đàn ông, lúc này nét mặt hắn ta dịu đi chứ không còn vẻ hung hãn như khi nãy!
- Không ngờ cô nhóc năm đó giờ đã trở thành nhân vật không thể xem thường! Không tồi, không tồi!
- Thất vọng lắm à?
Giza lắc đầu: “Không, chỉ là không ngờ lại gặp cô ở đây!”
- Hừ! Giờ biết thì quá muộn rồi! – Đường Kiến Tâm không định nói nhiều lời, hai tay nắm chặt lại vung lên. Giza hơi chật vật tránh đòn công kích của cô, khi cảm nhận được luồng sát khí như quỷ đến từ địa ngục đang tản ra thì hắn cũng không khách khí nữa. Hai người đánh tới đánh lui, không hề nhượng bộ!
Ánh mắt