
đại hắc đạo mà lại dùng loại khóa đại trà
trên thị trường, chuyện này nói ra ngoài chắc người khác cười đến rụng
răng mất!”
Phó Hạnh Lương nhướng mày: “Giao cho chú bẻ khóa đấy! Nhanh lên! Thời gian không nhiều đâu!”
- Làm gì có ai ở đây đâu, việc gì phải nghiêm túc quá như thế chứ!
Phó Hạnh Lương đập bốp một cái lên đầu Hướng Diệp Lân: “Làm chính sự đi! Nghiêm túc vào!”
- Được rồi, được rồi, đừng nóng! – Hướng Diệp Lân chu miệng, không biết lấy đâu ra một cái thẻ từ, anh ta quét dọc vào khe cửa…
Rắc! Rắc!
Sau khi mở khóa xong, Hướng Diệp Lân đắc ý nhìn Phó Hạnh Lương đang nhíu mày. Anh ta đẩy cửa phòng ra, bước vào đầu tiên, sau đó làm ra vẻ cúi
mời: “Mời vào, phó lão đại!”
- Muốn bị ăn đập à!
Hai người đi vào phòng, lại cũng lục soát bên dưới tấm thảm, thỉnh
thoảng lại nghe thấy mấy câu nói chuyện linh tinh của hai người đàn ông
ngốc nghếch. Đường Kiến Tâm siết chặt tay dưới gầm giường, lúc bọn họ mở cửa phòng ra, cô đã nhanh chóng trốn xuống dưới đó…
Đây là lần đầu tiên cô phải kìm nén như vậy!
Nếu như bị hai người này phát hiện ra thì cũng chẳng có vấn đề gì, giết
người là xong chuyện! Nhưng nếu thế thì sẽ rất phiền phức! Giết một
người rồi sẽ phải giết người thứ hai, tiếp đến là người thứ ba… rốt cuộc lại biến thành giết vô số người…
Đường Kiến Tâm nắm chặt tay, bên tai vang lên âm thanh lục lọi đồ… Cô đang bực mình nhưng tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!
- Mẹ nó, cái tên Tề Phong khốn nạn đó giấu đồ ở đâu không biết? – Hướng
Diệp Lân gần như đã lật tung cả căn phòng lên để tìm kiếm!
Anh ta ngồi phịch xuống giường, không tìm nữa! Làm sao biết được người
khác giấu đồ ở đâu chứ? Phải lén lút giống kẻ trộm đã buồn bực lắm rồi,
mà giờ đến buồn bực cũng chẳng được nữa!
Phó Hạnh Lương nhíu mày lại: “Đứng lên tìm nhanh đi, hắn sắp về rồi!”
- Đại ca, về lô hàng súng ống đạn dược vừa rồi đối phương rất hài lòng, họ có ý muốn hợp tác lâu dài với chúng ta!
- Làm tốt lắm, trả lời cho bên đó, chúng ta chỉ lấy chín phần giá tiền thôi!
- Vâng, đại ca!
Âm thanh của hai người vừa dứt, tiếng chìa khóa leng keng giòn tan liền vang lên!
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương đưa mắt nhìn nhau, vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!
Phó Hạnh Lương liếc mắt một cái rồi trốn vào nhà vệ sinh, còn Hướng Diệp Lân chui thẳng xuống gầm giường…
Rắc! Rắc! Hướng Diệp Lân vừa trốn xong thì có tiếng mở cửa…
- Còn vụ giao hàng ở Vân Nam lần trước nữa, phái người đi giải quyết đi, gần đây bên trên đang theo dõi rất sát sao đấy!
- Đại ca yên tâm, em đã tìm được người thích hợp rồi, khoảng một tháng nữa sẽ xong việc!
- …
Dưới gầm giường, Hướng Diệp Lân cứng đờ người lại, luồng khí lạnh lẽo
bao trùm cả người anh ta… Năm ngón tay lạnh lẽo đầy sát khí đang đặt
trên cổ khiến trán anh ta toát đầy mồ hôi… Có người thứ ba!
Trong căn phòng này có người thứ ba, vậy mà bọn họ lại không hề phát
hiện ra. Quan trọng hơn là tự nhiên anh ta lại tự chui đầu vào lưới, tự
dâng bản thân đến trước mặt đối phương… Mãi đến khi cảm thấy sắp ngạt
thở anh ta mới nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương…
Quả nhiên là… cô gái đó!
Hướng Diệp Lân cắn chặt răng, cơ thể ngày càng cứng nhắc, hô hấp cũng
yếu đi… Bàn tay đó đang bóp chặt cổ khiến anh ta không có cơ hội thở
dốc…
- Đúng rồi, đại ca, mấy hôm trước bên kia gửi tặng con hổ hung mãnh,
nhưng giờ đã được thuần chủng rồi, đại ca có muốn xem chút không? Vừa
đúng dịp để chúc mừng luôn!
Âm thanh trên đầu giường vang lên, Đường Kiến Tâm dùng ánh mắt uy hiếp
khiến Hướng Diệp Lân chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Tiếp đó tiếng nói
lại vang lên…
- À…? Rốt cuộc nó cũng chịu ngoan ngoãn rồi đấy à?
- Vâng, đại ca! Con này ăn gấp đôi phần thức ăn của những con khác, bây giờ mới chịu nghe lời!
- … Tôi cũng muốn xem nhưng giờ không phải là lúc, Ngục Thiên Minh đang ở đây, cần phải cẩn thận một chút!
- Nếu đại ca muốn thì không phải là không thể! Chỉ cần bảo mấy anh em theo dõi bọn họ là được!
- Thôi, không cần! Đúng là tiếc thật đấy!
- Vâng… đại ca, nếu không thì sắp xếp chút chuyện trong bữa tiệc lần này đi?
- Bữa tiệc?... Cậu có ý kiến gì hay, nói ra xem nào!
-Đại ca, em có ý này. Mọi người đều đồn rằng Minh chủ của Ngục Thiên
Minh là người không gần gũi nữ sắc, vậy trong bữa tiệc sắp xếp mấy thằng đàn em... đến lúc đó...
- Haha... Đúng, đúng, cứ làm vậy đi, đến lúc đó nếu khiến hắn ta hài
lòng thì chẳng phải là... Haha, cái thằng này, mày cũng được việc đấy!
Việc này giao cho mày làm... nhất định phải kiếm mấy thằng “ngon” vào
đấy...
- Đại ca yên tâm đi, chuyện này em sẽ sắp xếp ổn thỏa...
- Đi thôi, đi thôi!
Một trong hai người liền đi ra khỏi phòng, Tề Phong huýt sáo, cởi quần áo ra rồi đi vào nhà vệ sinh!
Chỉ trong chốc lát, tiếng nước chảy vang lên...
Khi Hướng Diệp Lân thấy Tề Phong đi vào nhà vệ sinh liền lập tức phản
công lại, mạch máu trên yết hầu bị bóp chặt đến mức khiến chân tay anh
ta không thể hoạt động, vừa rồi anh ta ngồi im chịu trói là muốn cho đối phương thả lỏng cảnh giác, thứ hai là anh ta cũng không thể làm kinh
động đến Tề Phong..