
hắn tiếp tục nói: “Thật ra tính tình Tử Hân rất tốt, đặc
biệt là với nữ nhân. Huynh ấy tuyệt đối sẽ không để muội buồn đâu”.
Tô
Phong Nghi lại càng khóc to hơn.
“Nếu
muội nhất quyết làm thế, bất kể sau này Tử Hân biết hay không, muội cũng sẽ hối
hận.”
“Muội…
muội…”, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Cầm
khăn của huynh, lau nước mắt đi, ngồi một lúc rồi chúng ta quay về thôi.”
Nàng
nhận lấy khăn tay, khẽ nói: “A Hành, ôm chặt lấy muội, muội sợ”.
Do dự
một lúc, Đường Hành ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của nàng.
Hắn có
chút buồn bực, không biết vì sao Tô Phong Nghi lại sợ hãi tới mức này. Dường
như thứ nàng phải đối mặt không phải là chuyện này mà là một nỗi sợ hãi vô hình
sâu sắc. Nàng rúc vào lòng hắn, thân thể run run như một đứa trẻ sợ hãi. Nước
mắt không ngừng trào ra, thấm ướt ngực hắn.
“Nói
cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”, hắn nắm lấy tay nàng, cuối cùng vẫn không
nhịn được cất tiếng hỏi.
“Muội
hận ca ca muội… hắn… từng ức hiếp muội.”
Khuôn
mặt kia lại xuất hiện.
“Rót
trà cho ta.”
Nàng sợ
sệt lo lắng bưng lên một bình trà.
Có một
bàn tay trắng trẻo, bàn tay của văn nhân, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh
nhạt trên đó. Bàn lay ấy đang nhàn nhã vân vê chén trà màu xanh biếc, bỗng đột
nhiên giữ tay nàng, kéo nàng vào lòng hắn.
Khi ấy,
nàng chỉ là một cô bé chưa đầy mười ba tuổi, không có sức tránh thoát. Kể từ đó
nàng sợ nhìn thấy bất cứ một nam nhân nào lõa thể, hễ nhìn thấy là lập tức sinh
ra nỗi sợ hãi không cách nào vượt qua được
Đường
Hành chấn động, ngón tay chợt siết chặt, căm hận nói: “Đồ súc sinh ấy! Ta sẽ
giết hắn cho muội!”.
Trầm
ngâm một lúc, Đường Hành lại dịu giọng an ủi: “Muội yên tâm đi, sẽ không ai
biết chuyện này đâu. Nếu người yêu thương muội có biết thì cũng sẽ không để ý
đâu”.
“Nhưng
muội để ý! Oa… Oa… Đến cả huynh mà muội cũng không thể đối diện”, Tô Phong Nghi
ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt: “Muội chỉ sợ mình sẽ không thể đối diện với bất cứ
nam nhân nào trên đời, kể cả Tử Hân”.
Hắn đột
nhiên hiểu ra vì sao nàng lại phải bỏ trốn trước ngày tân hôn. Vì sao những lúc
sắp tiếp cận Tử Hân, nàng đột nhiên lại trở nên thô lỗ, lại làm việc trái
khoáy, phá hỏng việc tốt.
Nàng
yêu một người, nhưng lại sợ ở cùng một chỗ với người đó. Đằng sau tình yêu, nỗi
sợ hãi như cơn thủy triều
“Có lẽ
ta có thể trị khỏi giúp muội”, Đường Hành cười nhẹ: “Hiện giờ ta lại cảm thấy
chủ ý của muội không tệ”.
“Không,
muội không dám nhìn huynh. Vốn trước muội cho rằng muội dám, nhưng muội vẫn
không dám. Muội cũng không biết vì sao nữa…”
“Đừng
coi ta là nam nhân.”
“Thế
thì coi huynh là gì?”
“Không
là gì cả”, lần này tới lượt Đường Hành lúng túng: “Có được không?”.
“Muội
không hề cố ý làm khó huynh”, Tô Phong Nghi than: “Chỉ là muốn nói, trong cái
thế giới chúng ta đang sống này có những thứ không thể thay đổi được. Những thứ
ấy giống như hòn đá dưới chân, chân thực, cứng cáp. Trên đời này chi có một thứ
dễ thay đổi nhất, mà cũng hay thay đổi nhất…”.
Nàng
chăm chú nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Đó là cách nghĩ của chúng ta. Nhưng
mà cách nghĩ có thay đổi thì hòn đá vẫn cứ là hòn đá”.
“Muội
muốn nói”, Đường Hành hít vào một hơi thật sâu: “Ta một mực tự lừa dối bản
thân?”.
“Không
phải.”
“Vậy
thì là gì?”
“Huynh
đương nhiên không thể phản bội lại cảm giác của chính mình, nhưng lòng người
biến đổi khó lường. Huynh rất khó đợi được đến cái ngày mọi người có thể chấp
nhận huynh.”
Nét
thống khổ trên mặt Đường Hành đậm thêm, sững sờ hồi lâu mới nói: “Muội cho rằng
ta không biết điều ấy sao?”.
Tô
Phong Nghi nhìn hắn, dịu dàng sờ lên mặt hắn, nói: “Muội chỉ muốn nói với
huynh, muội có thể hiểu huynh, huynh có thể tự do sống trong thế giới của
muội”.
“Ta
biết… Ta luôn biết thế, hắn run giọng nói.
Sau đó
hai người như hai người bạn thân thiết ôm chặt lấy nhau. Tô Phong Nghi cảm thấy
hắn ôm mình rất chặt, cứ như muốn vùi nàng vào lồng ngực mình. Nàng nghe thấy
tiếng tim đập xót xa và tiếng huyết dịch chảy trong người hắn.
Chính
vào lúc ấy, một tiếng thở dài từ sau lưng hai người truyền tới.
Hai
người đồng thời ngẩng đầu quay người lại.
Ở vách
núi không xa, không biết tự bao giờ đã có một nam nhân thân hình cao lớn đứng
yên lặng.
Đó là
một nam nhân hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có vầng trán cao ngạo dày dặn như Đường
Hành. Người ấy đứng thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm, thần thái bình lặng như một
bức tượng đá. Tô Phong Nghi vội vàng nhặt quần áo dưới đất ôm chặt vào người
Cùng
lúc ấy, Đường Hành nắm nhẹ tay nàng, thấp giọng nói “Không phải lo, ông ấy
không nhìn thấy muội đâu”
“Ông ta
rõ ràng đang nhìn chúng ta.”
“Đây là
phụ thân ta.”
Đường
Tiềm!
Tô
Phong Nghi không tự chủ được nín thở.
Hấp tấp
mặc quần áo xong, Đường Hành kéo Tô Phong Nghi sải bước tới trước mặt phụ thân,
cố làm ra vẻ thoải mái gọi một tiếng: “Cha!”.
Đường
Tiềm không thèm để ý tới hắn mà quay đầu sang hỏi Tô Phong Nghi: “Cô nương, cô
quen với người đứng cạnh mình chứ?”.
“Dạ
quen, thưa thúc thúc.”
Mặt
Đường Tiềm hơi trầm xuống, h