
hề sốt ruột, bởi ta biết, qua ngõ Trường Đại, đi về phía trước một dặm
có một ngôi chùa.
Ta chạy một đoạn đường, dừng lại, đi một đoạn, lại chạy.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới hôm nay không phải về Tang phủ, mọi đau đớn dường như biến mất.
Ta chưa từng tới ngôi chùa đó nhưng trước kia đã nghe nói đến. Nơi này
cách Tang phủ cũng không xa, có lẽ trong tiềm thức ta vẫn hy vọng Tang
phủ sẽ sai người đi tìm. Lúc ấy ta nghĩ, nếu đúng là có người đến tìm,
ta sẽ theo họ về phủ ngay, sau đó sẽ không như thế này nữa.
Nhưng nghĩ thì hay mà kết quả luôn trái với niềm hy vọng.
Đi tới cửa chùa, trời bắt đầu mưa.
Ta do dự một lát, cuối cùng giơ tay gõ cửa.
Cộc cộc…
Cửa mở, vị hòa thượng trẻ ló mặt ra. Ta hơi lúng túng, cúi đầu nhưng ông ấy lại cười rất hiền hòa, hỏi: “Tiểu thí chủ muốn vào trong tránh mưa
không?” Nói xong liền nghiêng người.
Ta gật đầu, đi vào theo ông ấy.
Ngôi chùa không lớn, qua cửa đã có thể nhìn thấy Phật đường trước mặt, vậy
đây chắc là chính điện. Vách tường dày, ngói đã cũ, có lẽ đã xây dựng
được vài năm.
Mưa rơi dày hơn, ta giơ tay che trán. Bộ y phục
của vị hòa thượng bị thấm nước, vệt nước dần lan ra nhưng ông ấy dường
như không cảm nhận được, quay sang hỏi ta: “Tiểu thí chủ không phải là
người kinh thành ư?”
Ta sững sờ, gật đầu, khẽ đáp: “Vâng.” Dù ta có nói thật, chắc ông ấy cũng sẽ tròn mắt ngạc nhiên, hỏi giống như Cố
Khanh Hằng: “Tang phủ có tam tiểu thư à?”
Có lẽ ta không nói thì hơn.
Mưa rơi xuống mu bàn tay, trong ngày hè nóng nực này bỗng có cảm giác lạnh
buốt. Ta cười, người của Tang phủ không thừa nhận ta, có lẽ, ta nên làm
Tang Tử một lần, không phải Tang Tử của Tang phủ.
Đi sát bên ông ấy, ta nghe ông ấy nói: “Ngôi chùa này chỉ có hai người là bần tăng và
sư phụ, sân sau có một gian phòng nhỏ, tiểu thí chủ có thể tạm nghỉ một
đêm.”
Ta nhíu mày, hỏi: “Không cần hỏi sư phụ người trước ạ?”
“Không cần, mời tiểu thí chủ!” Ông ấy không suy nghĩ đã trả lời. “Lát nữa bần tăng sẽ nói với sư phụ.”
“Vậy… xin đa tạ!”
Căn phòng đó rất nhỏ, ông ấy chỉ đưa ta tới cửa, không bước vào. Đẩy cửa
ra, ta nghĩ sẽ có mùi ẩm mốc nhưng căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ,
dường như luôn có người ở.
Ta cũng không nghĩ nhiều, đoán chừng cũng là người tới đây nghỉ chân như ta.
Mưa chỉ rơi một lát rồi ngừng.
Buổi tối ta ngồi trên giường, cảm thấy hối hận. Ra khỏi cổng Tang phủ, ta
thậm chí từng nghĩ sẽ không trở về nữa. Nhưng vì sao ta lại ngốc như
vậy? Ta nên mang theo mấy đồ nữ trang, đã mang tiếng là trộm thì phải
trộm vài thứ chứ, còn bây giờ, trong người không một xu dính túi, ta
phải làm thế nào?
Ta đang tiếc đến nỗi không ngủ nổi, lật đi lật lại, hận không thể lập tức trở về Tang phủ trộm tiền. Ha, chẳng phải
phu nhân nói ta là kẻ trộm ư? Sao ta ngốc vậy, dù sao cũng bị oan rồi,
chẳng thà làm kẻ trộm thật để không phụ lòng mình.
Khi ta đang nghĩ linh tinh, bầu trời bên ngoài dần không còn yên ả.
Trong phút chốc, tiếng sấm vang lên.
“A!” Ta sợ hãi hét lên, bịt tai lại.
Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là sấm. Lúc này, ta không còn nghĩ được gì nữa, nhanh chóng ngồi dậy, ôm chặt cơ thể đang bắt đầu run rẩy.
Mà tiếng sấm Kinh trập[1'> đó thật đinh tai nhức óc.
[1'> Kinh trập: là một trong hai mươi tư tiết khí của lịch Trung Quốc, Việt
Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường là khoảng
ngày mùng Năm hay mùng Sáu tháng Ba dương lịch.
“A… a…” Ta òa khóc, không biết lấy đâu ra dũng khí, nhảy xuống giường, chạy ra cửa.
Ngón tay chạm vào cửa nhưng trong khoảnh khắc ấy, bên ngoài dường như xuất
hiện một bóng người. Tay ta run rẩy, ôm chặt lồng ngực, ta hoa mắt rồi
ư?
Ta chỉ chần chừ một lát, mở cửa “rầm” một cái rồi ôm đầu chạy ra ngoài.
Chỉ có một mình, ta rất sợ.
Tìm ai cũng được, dù là vị hòa thượng trẻ tuổi kia hay là trụ trì.
Ta vừa khóc vừa chạy, tiếng sấm trên đầu vang lên ầm ầm, kèm theo những
tia chớp chói mắt. Ta sợ tới mức không thở nổi, không dám dừng bước. Ta
sợ nếu dừng lại sẽ bị sét đánh chết. Nhưng vì sao ta dám chạy ra ngoài,
ta cũng không biết nữa.
Không biết có phải do ảo giác hay không, ta luôn cảm thấy có người theo sát ngay phía sau.
Nhìn thấy căn phòng trước mặt còn đang sáng đèn, chân ta dường như có sức mạnh, liều mạng chạy qua.
Cửa không khóa, lúc ta vừa động vào liền ngã nhào. Đúng lúc này, trong
tiếng sét chói tai hình như kèm theo tiếng “ding” lạ lùng, nhưng ta
không kịp nghĩ, lật tay khóa cửa, kêu lên: “Có người không? Có người
không?”
Ta xông thẳng vào, căn phòng được ngăn bởi tấm rèm mỏng, bên trong thấp thoáng có bóng người. Ta vui mừng như thấy cứu tinh,
liền chạy qua. Nhưng khi ngón tay chạm vào tấm rèm, người bên trong bật
dậy, giữ chặt tấm rèm ta đang kéo, khẽ trách: “Ai?”
Tiếng “ai” của y khiến nỗi sợ hãi của ta bay đi một nửa, lập tức trở nên tỉnh táo.
Nghe giọng nói thì có lẽ người này còn rất trẻ, nhưng không phải vị hòa
thượng ta vừa gặp, đương nhiên cũng không thể là vị trụ trì.
“Ta…” Vốn định trả lời nhưng sau khi suy nghĩ lại hỏi: “Ngươi là ai?” Vị hòa
thượng đưa ta vào từng nó