n giận đến no rồi.
"Không thể không ăn......"
Nàng đang chuẩn bị nói với hắn không ăn bữa sáng đối với thân thể không tốt, lại thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm.
"Được rồi!" Nàng có thể làm gì? Mạnh mẽ dạy dỗ hắn sao? Không ăn thì không ăn vậy.
"Chờ một chút."
Song Hỷ bị gọi lại, mới vừa quay đầu, liền phát hiện hắn đứng lên, từ bên trong tủ lấy ra một cái áo khoác xinh đẹp, sau đó sải bước đi về phía nàng, đem nàng bọc lại thật chặt.
"Ta không lạnh!"
"Nàng muốn ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài sao? Không sợ nam nhân nào nhìn thấy liền đem nàng kéo dài tới phòng chứa củi sao?" Nghĩ đến hình ảnh này, không biết tại sao, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem nàng khóa chặt trong phòng mình, không để cho những người khác nhìn thấy.
"Ác!" Nàng cũng rất sợ!
"Lui ra đi!" Hắn hạ giọng ra lệnh.
"Vâng."
Song Hỷ ôn thuần tiêu sái bước tới cửa, trong đầu còn đang suy nghĩ nam nhân này dường như có lúc cũng không hư đốn như vậy, lại nghe hắn tiếp tục lên tiếng ——
"Bất quá nếu như nàng tự mình làm bữa ăn sáng, ta sẽ ăn."
"Song Hỷ, tới đây, Vương gia thích ăn thứ này."
Tứ Nương vừa nghe thấy Mai Đan Thanh nói muốn ăn thức ăn do tự tay Song Hỷ nấu, cao hứng vô cùng, nghĩ thầm, Vương gia rốt cục đã chịu ăn uống rồi.
Nhưng do Song Hỷ không biết Mai Đan Thanh đã mấy ngày nay vẫn chưa ăn uống gì, còn tưởng rằng hắn nhất định là ăn no rửng mỡ mới có thể cố ý muốn nàng động thủ nấu đồ cho hắn ăn.
Chẳng phải hắn đã từng nói rằng nàng mà gói bánh chưng sẽ đầu độc chết hết mọi người trong thành sao? Vậy giờ hắn còn dám ăn đồ nàng nấu sao? Thật không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
"Con biết không? Vương gia mấy ngày nay đều không ăn gì cả, không biết đang lo lắng cái gì?"
"Lo âu?"
"Đúng vậy! Con có biết ngài ấy sáng tác ca khúc không? Tất cả các ca khúc, điệu nhảy nổi tiếng trong thành này toàn bộ đều là Vương gia viết ra đó, mỗi một bản đều rất hay, con có từng nghe chưa?”
Song Hỷ chưa từng nghe qua, bởi vì những thứ phong hoa tuyết nguyệt (ăn chơi hoa lệ) kia hoàn toàn không thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Bất quá không thể tin được nam nhân kiêu ngạo cá tính phách lối khó hầu hạ, không hề phù hợp với vẻ ngoài một chút nào như hắn lại có thể phổ nhạc, thật là làm nàng có chút kinh ngạc.
Cha đã từng nói qua, những người có tài thường hay có cá tính cổ quái một chút, nàng nghĩ, nàng cũng không nên so đo nhiều với hắn làm gì.
"Hắn bữa giờ cũng không ăn gì sao?" Bộ muốn trở thành thần tiên chắc?
"Trước đó có ăn một chút xíu! Nhưng từ khi ăn bánh chưng mà con mang đến làm mấy thứ ăn trước đó đều ói sạch sẽ, sau đó đại phu có dặn bảo ngài ấy nên ăn thức ăn lỏng, nhưng ăn mấy thứ lỏng lẻo ấy làm sao mà no được? Lần này chính miệng Vương gia lại nói muốn ăn thức ăn, thật sự là quá tốt. Song Hỷ, sau này con nhớ phục vụ Vương gia cho tốt, hầu hạ ngài ấy như cha con nhé.”
Cha con cũng không khó phục vụ như hắn vậy đâu! Hơn nữa cha ta cũng sẽ không giống như hắn động thủ động cước với người nhà...... Song Hỷ ở trong lòng âm thầm lầm bầm lầu bầu.
Nghĩ đến nụ hôn bá đạo vừa rồi của hắn, mặt Song Hỷ không nhịn được nóng lên.
"Ồ? Sao mặt con lại đỏ như vậy?" Tứ Nương phát hiện mặt của nàng đỏ ửng, nghĩ rằng nàng đứng gần bếp lửa quá.
“Con đến đằng đó xem thức ăn đã thái xong chưa, chỗ này lửa củi nóng quá, không tốt cho làn da của thiếu nữ đâu.”
"Ác!"
Song Hỷ cứ như vậy bị đuổi chạy qua bên cạnh rửa rau, xắt thức ăn, sau đó an tĩnh một lát, lại nhẹ giọng hỏi: "Tứ nương?"
"Ừ?"
"Nói thật nha, Vương gia thật là xinh đẹp! Ngay cả nữ nhân như con nhìn ngài ấy cũng thật hâm mộ, Tứ nương biết không da tay của ngài ấy sờ vào thật mịn màng nha! Không giống tay con quá mức thô kệch.”
"Dĩ nhiên, mạng của ngài ấy tốt nên mới có người hầu hạ. Con mặc dù cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng không phải là do trời sanh mà là cha của con cố gắng thi đậu được công danh mới có thể đem vinh quang về cho gia tộc. Mặc dù là Huyện thái gia danh tiếng vang dội, nhưng trong nhà ngay cả một người giúp việc cũng nuôi không nổi." Tứ Nương vừa rang thức ăn vừa nói.
"Thật ra thì cũng hoàn hảo nữa! Người trong nhà nhiều, có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút."
"Con cũng thật là đàng hoàng, con cùng cha của con cũng không phải là ruột thịt, lại muốn giúp ông ấy chiếu cố cả một nhà. Đây chính là gánh nặng rất nặng, huống chi đệ đệ muội muội trong nhà con còn nhỏ như vậy, dựa hết vào một mình con làm sao được?"
"Cho nên con mới không mong chuyện của con liên lụy đến bọn họ. Tứ nương, con hi vọng người có thể giúp con một chút."
"Giúp thế nào?"
"Con có thể ở chỗ này nấu ba bữa hay không? Mặc dù con đã hứa với Vương gia là sẽ tới nơi này làm nha hoàn phục vụ trả nợ ngài ấy, nhưng trong nhà còn cần con, cho nên......"
"Không phải con muốn một mình chạy hai nơi chứ?”
"Vâng!" Song Hỷ gật đầu một cái.
Tứ Nương nhìn nàng một lát, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nàng, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi! Nhưng con như vậy sẽ quá mệt mỏi."
"Dù sao đều cùng ở trong thành, con chạy tới chạy lui