Teya Salat
Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326435

Bình chọn: 10.00/10/643 lượt.

thiếu chút nửa bùng nổ, dẫm chân nói: “Nói cả buổi huynh vẫn không hiểu, còn hỏi cái gì? Mời bà mối khác cũng không gả!”

“Tại sao?” Tạ Nam nhìn dáng vẻ của Phạm Tinh, trong lòng hơi tâm viên ý mã, hận không thể kéo nàng vào ngực, cố gắng kiềm chế.

“Có kẻ trôm, có kẻ trộm!” Phạm Tinh phát cáu, nói cái gì mà Lý Phượng chỉ là một a hoàn, người ta là công thần, lại không chịu yên ổn làm tiểu thư, nguyện ý làm a đầu của huynh, tâm tư rõ ràng như vậy, không tin huynh không biết. Thật ra huynh muốn nạp Lý Phượng làm tiếp đúng không? Nạp cho sướng thân đi! Ta không lấy chồng.

Nghe Phạm Tinh đột nhiên ho to có kẻ trộm, Tạ nam bị dọa đến giật mình, đưa tay muốn che miệng nàng, lại nghe bên ngoài đã ồn ào náo loạn, có tiếng bước chân vội vã sang bên này, đành bất đắc dĩ đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

“Trộm đâu?” Mọi người chạy đến, hoảng loạn hỏi.

Phạm Tinh chỉ ngoài cửa sổ: “Là một con mèo, ta nhìn lầm.”

Diêu Mật và Sử Tú Nhi nghe tin, cũng đuổi tới hỏi: “Tiểu Tình, sao vậy?”

Đợi mọi người giải tán, Phạm Tinh mới kể cho Diêu Mậy và Sử Tú Nhi nghe chuyện xảy ra.

Diêu Mật và Sử Tú Nhi cũng tức giận, huynh đệ Tạ gia này không biết mình sai ở chỗ nào sao?

“Sai ở chỗ nào?” Ban đêm, tạ Nam chật vật hồi phủ, nói chuyện đêm nay thăm dò Phạm Tinh cho Tạ Đằng và Tạ Thắng nghe, chỉ là không hiểu rõ Phạm Tinh tịa sao lại tức giận, lau mồ hôi nói: “Đang nói ngon lành, nàng đột nhiên hô có trộm làm ta phải chạy.”

Tạ Đằng và tạ Thắng ngơ ngác nhìn nhau. Thật lâu sau, Tạ Thắng la lên: “Chúng ta cũng đâu phải là không cưới được vợ, nôn nóng như vậy làm cái gì? Sợ không gả được cũng đâu phải là chúng ta. Lạnh nhạt với các nàng ấy một thời gian, xem các nàng còn phách lối như vậy không? Đến lúc đó không chừng còn cầu xin chúng ta. Các nàng ấy không chịu gả, mẫu thân các nàng chịu để yên sao? Các nàng ấy dám không gả? Ta không tin.”

Huynh đệ Tạ gia bị con gái theo đuổi, nuông chiều thành thói quen, trước giờ chưa từng ăn nói nhỏ nhẹ với phụ nữ. Khi ở Cố phủ, tỷ muội Diêu Mật trốn không gặp bọn hắn, mời bà mối đến thì bị từ hôn, nửa đêm vòng vèo hỏi tâm sự, thiếu chút nữa bị coi là kẻ trộm, thoáng chốc cũng nổi giận. Nữ nhân mà, anh nuông chiều nàng, nàng coi mình là trên hết, lạnh nhạt với nàng một thời gian, xem nàng có gấp hay không?

Tạ Đoạt Thạch nghe tỷ muội Diêu Mật từ hôn, chỉ cười cười nói với Nghiêm phó tướng: “Vợ chồng trẻ bọn nó đùa giớn ấy mà, xem ai chịu thua trước.”

Nghiêm phó tướng đáp: “Phu nhân tướng quân đúng là một người lợi hại, trước kia nghĩ cách gom góp quân tư đã nhìn ra được. Tướng quân cầu còn không được mà lại.” Nói xong cười ha hả.

Lúc vận chuyển vật phẩm quân tư, Nghiêm phó tướng tận mắt thấy cảnh Diêu Mật và Đoan quận vương gom quân tư, ấn tượng sâu sắc, bây giờ nhắc lại với Tạ Đoạt Thạch vẫn cực kỳ bội phục, nói: “Tướng quân sao không có năng lực như vậy? Một nàng dâu như thế, nên sớm cưới vào cửa mới bớt căng thẳng.”

Bọn họ đang bàn bạc thì có người đến bẩm báo rằng sứ giả triều Đại Kim đã tới kinh thành, đi theo còn có Đột Hoa vương gia.

Đột Hoa vương gia này là đệ đệ nhỏ nhất của hoàng đế Đại Kim quốc, năm nay hai lăm tuổi, là một người văn võ song toàn. Tạ Đoạt Thạch biết rõ sự tàn nhẫn của hắn, nay nghe tin hắn theo sứ giả vào kinh, không khỏi nổi lên lòng cảnh giác, sai người mời huynh đệ Tạ Đằng vào bàn bạc.

Tạ Đằng nghe Đột Hoa vương gia tới cũng không dám khinh thường, vội dặn dò Trần Vĩ Trần Minh cùn Tiểu Đoa tỉ mỉ chú ý đến động thái của Đột Hoa vương gia, tùy thời bẩm báo. Bởi vì vụ này, huynh đệ Tạ gia không thể đến Cố phủ, càng không thể quan tâm tỷ muội Diêu Mật nghĩ thế nào.

Bên tướng quân đột nhiên lạnh xuống, không phái người đến Cố phủ nữa, người Cố phủ ngược lại thực sự sốt ruột, lại không thể mặt dày đi hỏi, chỉ bóng gió với con gái, sao lâu rồi không đi gặp Tạ Đoạt Thạch, có nên đi thăm một chút hay không?

Diêu Mật biết lo lắng của Cố phu nhân, chỉ nói: “Mẹ mẹ sốt ruột làm cái gì? Quýnh lên chỉ làm mất giá thôi.” Nói xong cũng không đề cập đến chuyện này nữa, chỉ trao đổi chuyện dọn vào nhà mới: “Mẹ mẹ nói xem lúc chúng ta dọn vào nhà mới, có nên mở tiệc rượu hay không?”

Cố phu nhân thoáng chốc bị dời lực chú ý, cười bảo: “Các con là cáo mệnh phu nhân, còn lĩnh hoàng mệnh viết sách, là lúc nở mày nở mặt, vào nhà mới phải bày rượu. Không cần mở lớn, chỉ cần mời mấy vị thân thích, bày mấy bàn là được.”

Tỷ muội Diêu Mật ở kinh thành chỉ quen biết người Cố phủ và tướng quân phủ. Cố phu nhân nghĩ, mở tiệc rượu, mời lão tướng quân và tướng quân sự tiệc, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, để tướng quân sai Linh Chi đi, sẽ lại êm đẹp với Diêu Mật, nhắc lại hôn sự. Bây giờ mà nhân nhượng phủ tướng quân, quả rất mất mặt.

Lại nói về Linh Chi nghe Diêu Mật từ hôn, không khỏi mừng thầm, nói với Tô Ngọc Thạnh và Lý Phượng: “Các ả đúng là không biết điều, sau này có mà hối hận.”

Tô Ngọc Thanh cười vui vẻ: “Các ả không nhứ mình là loại người gì, có thể với tới tướng quân cao cao tại thượng là may mắn tu mấy đời của các ả, vậy mà từ hôn? Sợ rằng không quá mấy ngày sẽ mặt dày tới cửa. Chúng