
ng có một mỹ nhân rất có thể trở thành tổng giám đốc phu nhân mới.”
“Hừ! Nhìn cô ta cùng tổng giám đốc bộ dạng thân mật,ta thấy cô ta muốn đem tổng giám đốc đẹp trai của chúng ta một ngụm nuốt xuống.”
“Đúng vậy! Nhìn cái miệng cô ta tô son đậm như vậy, giống như miệng chậu máu, ghê tởm.”
Mộc Thạch Nam đứng ở bên ngoài phòng tổng giám đốc, bên tai không ngừng truyền vào lời bát quái của hai nữ đồng nghiệp ngồi ở bên kia.
Nếu như không phải là trên tay có phần văn kiện nhất định phải do tổng giám đốc tự mình xem qua này,nàng sẽ không giờ đến tầng lâu này.Bởi vì theo kinh nghiệm mấy lần trước,chỉ cần nàng vừa xuất hiện ở trước mặt hắn,hắn sẽ giống như dã thú nhìn thấy mỹ vị ngon miệng,sẽ thưởng thức nàng,hoàn toàn không để ý tới địa điểm.
Nàng nhịn không được thở dài một cái.
Nàng cũng nghĩ tới muốn ngăn cản,nhưng bản thân cuối cùng cũng bất tri bất giác rơi vào cạm bẫy tình ái hắn cố ý bày ra, đắm chìm ở bên trong tình yêu nam nữ, thật lâu không cách nào tự kềm chế. . . . . .
Lại qua mười phút,Mộc Thạch Nam quyết định coi như bên trong đang tiến hành cái chuyện gì không muốn người biết, nàng cũng không quản.
Nàng muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào, để văn kiện xuống, xoay người đi.
Mới vừa rồi chuyện hai nữ đồng bàn tán cũng đã không thấy.
Hít một hơi thật sâu, nàng đẩy cửa ra, chỉ thấy một nữ nhân toàn thân trần truồng đang trườn qua trên người Nghiêm Diễm.
“Thật xin lỗi, văn kiện khẩn cấp.”Một đôi cẩu nam nữ này, một chút xấu hổ cũng không có sao? !
“Ngươi cái nữ nhân không biết lịch sự này,chưa gõ cửa đã tiến vào trong phòng,ngươi không được người nhà dạy dỗ sao?” Ân Lỵ xấu hổ cầm lên quần áo tán loạn dưới đất, vừa mắng chửi vừa mặc quần áo.
Mộc Thạch Nam mới không để ý tới nàng, mặt lạnh nhìn chăm chú vào nam nhân vẫn nằm trên ghế sa lon.
Trên mặt của hắn lộ ra một chút đỏ ửng dị thường,con mắt thâm thúy hiện ra ánh sáng dâm tà,khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười.
Tên tử nam nhân này, đại phôi mèo, trộm hương còn không mau chóng lau miệng, còn cười được? !
“Cô tên là gì?Ta nhất định kêu Diễm đem cô sa thải,cô chờ mất việc đi!”
Mặt Mộc Thạch Nam không chút thay đổi chính là đi tới cửa, mở cửa.
“Cô làm cái gì?” Ân Lỵ không hiểu.
“Không có chuyện gì,tin tưởng ngươi cũng nên đi.” Khẩu khí của nàng tỉnh táo lễ độ, hoàn mỹ nhưng nội tâm bên trong đã ghen ghét dữ dội .
“Ta không đi!Người phải đi là cô mới đúng chứ?”
Ân Lỵ mới không chịu bỏ qua như vậy,cô ta thật vất vả ở trên người Nghiêm Diễm hạ thuốc kích thích,mà trong ví của cô ta cũng có giấu máy ảnh, chờ hắn biến thành dã thú tới chiếm đoạt nàng thì ống kính có thể không bị lộ chụp được hình .
Đến lúc đó, hắn không kết hôn với nàng cũng không được.
Kế hoạch này hoàn mỹ như thế,không nghĩ tới lại thua ở trong tay nữ nhân này!
“Cái này không thể trách tôi,nếu như ngươi không muốn làm cho người khác phá hư chuyện tốt của các ngươi,nên chọn địa điểm tốt hơn.Phòng làm việc là chỗ làm việc,không phải là nơi cho lúc giải trí.” Mộc Thạch Nam đè xuống cảm giác tội lỗi trong lòng, cố tình trấn định nói.
“Cô!”
“Mời đi ra ngoài,bên ngoài có người đang nhìn hết mọi chuyện.”
Nàng nói cũng không sai,thư ký đã tại cửa tò mò nhìn dáo dác.
Ân Lỵ dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư của một tập đoàn, không thể gây ra bất kỳ tai tiếng nào—— ít nhất bây giờ còn chưa được.
Được rồi,lần sau tính tiếp.Lần sau nàng nhất định phải thành công!
Ân Lỵ lưu luyến không rời nhìn nam nhân nằm trên ghế sa lon một cái, mới tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài. Khi lướt qua bên người Mộc Thạch Nam thì Ân Lỵ đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa.
“Tiểu bí thư,tiện nghi ngươi! Hi vọng ngươi tốt nhất hưởng thụ, chớ lãng phí.”
Mộc Thạch Nam muốn hỏi rõ ràng trong lời nói của nàng hàm ý gì thì Ân Lỵ đã cầm ví da biến mất ở cửa.Nàng đóng cửa phòng làm việc lại,tránh có người đi vào bắt gặp Nghiêm Diễm quần áo xốc xếch. . . . . .
Lão Thiên!Hắn cơ hồ nhanh bị cái nữ nhân đói khát đó lột sạch sẽ.
Nhưng là, hắn vì sao không có phản kháng?
Mộc Thạch Nam đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn.”Tổng giám đốc, người không sao chớ?”
Hắn cũng không nhúc nhích,xem ra giống như lâm vào trạng thái hôn mê.Ánh mắt nàng rơi vào hai ly rượu trên bàn, đưa một ngón tay dính chút rượu ngửi,phát hiện trừ mùi rượu, còn có một loại mùi vị đặc biệt.
Nàng có thể khẳng định hắn bị hạ thuốc.
Nhìn Nghiêm Diễm hôn mê bất tỉnh,Mộc Thạch Nam nhân cơ hội nhéo mặt hắn.
Lúc này không hảo hảo báo thù, còn đợi khi nào!
“Hoa tâm đại bại hoại!Câu dẫn, chơi đùa nữ nhân kết quả là bị nữ nhân chơi lại! Sớm biết thế,mới vừa rồi cũng không cần cứu ngươi. . . . . .” Mộc Thạch Nam không cam lòng, lại nhéo bên kia gương mặt.
Nghiêm Diễm bị nhéo đau tỉnh lại.
“Thật là đau. . . . . .”
Mộc Thạch Nam thấy hắn tỉnh lại, nhấc chân liền muốn chạy, nhưng chậm một bước.
“Là em? Đừng chạy!”
Hắn ôm cổ nàng, không để ý tới nàng thét chói tai,như một ngọn nùi hạ xuống liền đem cả người nàng đè ở trên ghế sa lon.
“Em mới vừa rồi len lén đối với ta làm chuyện gì?”
“Ta nào có! Là ngươi bị cái nữ nhân m