
tay cũng cố gắng đẩy móng vuốt của ông
bố ra.
Nhưng tay bố lớn quá, tay mình bé chưa bằng một nửa. Mẹ, mình bi ba bi bô gọi
một lúc lâu, mẹ cũng không phản ứng. Sao người mẹ lại nghiêng nghiêng sang bên
kia rồi, thôi xong, lại rơi vào ma trảo của bố rồi.
"Chồng ơi... đã hứa là... buổi trưa sẽ đến ăn cơm..." giọng mẹ cũng
thay đổi rồi, hu hu, bố xấu, bố hư hỏng, lại lừa mẹ để mẹ mặc kệ mình.
A... mình chưa kịp khóc thì đã bị lôi ra khỏi lòng mẹ. Oa oa...
"Vợ yêu, để con nó ngủ thêm đi, nửa đêm nó thức dậy, hôm nay chắc vẫn chưa
ngủ đủ." Bố hư hỏng, lại đặt mình vào giường, lại phớt lờ mình. Mẹ...
mẹ... đừng đi, bố lại cướp mẹ đi rồi!
Tôi cật lực hét toáng lên. Oa oa... oa oa... mẹ, đừng bỏ mặc ocn!
"Cục cưng... khóc rồi..." Mẹ nghe thấy mình khóc thì định quay lại
ôm.
Nhưng... bố hư hỏng không cho.
"Không sao, khóc mệt rồi sẽ ngủ thôi, không sao, không sao..." Bố hư
hỏng! Ngược đãi mình... oa oa...
Mình khóc mãi, tiếc là mẹ đã bị bố kéo đi rồi... Tiếng nấc nghẹn nhỏ trở lại,
ghét quá, ghét bố hư quá, mình khịt khịt mũi, không khóc nữa!
Đợi mẹ quay lại rồi khóc, hừ, bây giờ có khóc mẹ cũng không nghe thấy, không
đáng.
Bố xấu xa, đợi lát nữa khóc cho bố phiền chết luôn. Tức chết đi thôi, dám giành
mẹ với mình, đêm nay mình phải ôm mẹ ngủ, để bố không ôm mẹ được! He he...
Lúc nghe tin Vu Tiệp kết hôn, nhóc Trịnh đã
buồn bã suốt cả tuần liền.
Cuối cùng, cậu vẫn phải mỉm cười chúc phúc. Nhưng nhìn thấy nụ
cười đắc ý của Tấn Tuyên, cậu thật sự muốn đấm cho anh ta một cú!
Cậu có điểm nào không bằng anh ta chứ?
Thôi vậy, Vu Tiệp đã lựa chọn thì là đáp áp rõ nhất rồi.
Nhưng cậu không phải chịu đựng nỗi buồn một mình vì còn có một cô
nàng ma nữ không tan cũng phải chịu đựng theo.
Viên Viên lẽo đẽo theo sau Trịnh Phong, lần thứ một trăm lẻ một thầm
hỏi, cứ như thế này thì nhất định sẽ mắc chứng tự kỉ mất.
Cuối cùng, Viên Viên quyết định hỏi cho ra lẽ, cứ thế này thì cô
cũng đau tim theo.
“Ơ…anh không sao cứ?”
Trịnh Phong sa sầm mặt, quay lại trừng mắt với cô, biết rõ còn hỏi?
“Em biết tâm trạng anh không vui”, tiếng Viên Viên run rẩy, “ý em nói
là…lúc tâm trạng không vui thì tìm người trò chuyện sẽ đỡ hơn…”.
Thấy ánh mắt cậu tối lại, cô càng run hơn. “Thực ra, em là thính giả
rất ngoan ngoãn, anh…nói, em nghe là được”.
Mặt Trịnh Phong vẫn sa sầm nhưng ánh mắt không còn lạnh lẽo nữa.
Viên Viên thấy cậu thay đổi thì gật đầu vẻ rất chân thành, cô thật
sự sẽ ngồi im lặng nghe cậu tâm sự mà.
Trịnh Phong tần ngần một lúc, cuối cùng cũng vẫn ngồi xuống cạnh
cô, kể lể nỗi buồn của mình.
Cậu nhớ lại lần đầu quen Vu Tiệp, nhớ đến sinh nhật cậu tổ chức vì
cô, nhớ đến lần đánh nhau với Tấn Tuyên, còn nhớ đến mình đã chịu
đau mà buông tay thế nào. Rất nhiều, rất nhiều…những điều cậu vẫn
tiếc nuối…
Viên Viên luôn lặng lẽ ngồi cạnh, không làn phiền hồi ức của Trịnh
Phong. Cậu thở phào với vẻ thoải mái, quả nhiên, nỗi buồn nói ra
thì nhẹ nhõm hơn nhiều. Những gì đã bỏ lỡ, ngoài tiếc nuối thì
chỉ còn cảm khái!
Trịnh Phong cười thầm, không ngờ Viên Viên bình thường ồn ào thế mà
lại nghe cậu tâm sự trong lặng lẽ, thật hiếm hoi!
Trịnh Phong ngước lên nhìn Viên Viên, cảm kích trong lòng bỗng biến
mất, cô…cô ngủ mất rồi!
“Viên Viên!”, Trịnh Phong tức tối quát lên. Cái gì mà ngoan ngoãn nghe
tâm sự, nghe đến nỗi ngủ mất rồi. Quỷ quái!
Bị cậu quát to, Viên Viên giật mình lăn ra ngoài, ngã ngồi xuống đất,
mơ màng hỏi: “Sao thế? Sao thế?”
“Lúc nãy cô làm gì thế hả?” Trịnh Phong chưa bao giờ tức giận như
thế. Cô…cô nàng này, an ủi người khác mà lại ngủ gục?
“Em…” Viên Viên vừa đứng lên, vừa lau nước dãi ở khoé môi. A, cô lại
ngủ gục. Cô… đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích: “Xin lỗi, em…tối qua mất
ngủ, em…không hiểu tại sao anh không vui nên nghĩ suốt đêm”.
Trịnh Phong nhìn gương mặt đỏ bừng, nghe cô giải thích thì dở khóc
dở cười, lý do quỷ quái, cô lại mất ngủ vì nỗi buồn của cậu, ai
cần chứ!
Trịnh Phong đanh mặt lại, đứng lên định bỏ đi. Lần nào cũng không bị
cô chọc cho phát điên lên thì cũng tức đến mức muốn thổ huyết.
“Trịnh Phong, anh đừng giận, đừng giận mà” Viên Viên thấy Trịnh Phong
sắp đi thì vội vã kéo tay lại, van xin.
Trịnh Phong hất tay cô đi thẳng ra ngoài.
“Tại sao anh thất tình đau lòng, mà nỗi đau của em, anh lại giả vờ
không thấy?” Viên Viên hét lên sau lưng.
Trịnh Phong sững lại, dưới chân như dính keo, không nhấc lên nổi.
Viên Viên lao đến trước mặt cậu, đôi mắt đã long lanh nước: “Trong mắt
anh chỉ có chị ấy, tim em rất đau, thấy anh buồn bã không nói, tim em
cũng đau, anh chư