
Mở đầu
Nửa đêm, tỉnh dậy!
Cảm giác duy nhất là lạnh.
Sét đánh ư?
Một tia sáng bạc xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, chiếu lên màn trời sáng
ngời nổ “Đoàng” một tiếng, ngay cả lớp kính thủy tinh cũng bắt đầu rung
động. Khí lạnh tràn vào phòng, Tống Dư bị hơi lạnh làm tỉnh, theo trực
giác tìm kiếm chiếc chăn bông ở bên nhưng chỉ chạm vào khoảng trống lạnh giá.
Hơi lạnh làm lòng cô cũng bắt đầu hốt hoảng. Cô thong thả ngồi
dậy, ngẩn người trên giường thật lâu rồi chỉ có thể mặc cho tịch mịch vô hạn quấn lấy mình.
Người đàn ông của cô, lại không về nhà. Từ sau
chuyến đi Thượng Hải, mọi thứ đều đã thay đổi, thời gian anh ngẩn người
càng ngày càng dài, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ngắn. Cái “dài”
và “ngắn” này, quỷ dị đến mức làm cô chẳng thể nào coi thường.
Đến
Thượng Hải là vì chọn mua đồ kết hôn, nhưng mà họ lại gặp cô ta. Ở trong lòng anh vẫn mãi là hồn dắt mộng dời, giấu người kia ở chỗ sâu nhất
trong tâm hồn. Cô từng dùng vị trí bạn bè, chứng kiến tình yêu của họ,
tình yêu hư vô ẩn hiện một đâm là nát kia. Anh từng yêu rất say đắm,
người kia cũng thế.
Cuồng phong thổi qua tấm rèm cửa sổ thành một vũ
điệu dữ tợn, hạt mưa lớn đánh vào khung kính, sàn nhà vàng nhạt vừa mới
dọn kia nhanh chóng ướt nhẹp, ngay cả cây mã đề trắng tinh u nhã ở cửa
sổ ấy cũng cúi đầu trong cơn mưa.
Thời tiết phía nam luôn ẩm thấp,
nhưng đã lâu rồi, thật lâu rồi chưa có cơn mưa lớn như thế. Cô dẫm chân
trần lên mặt đất, cũng chẳng thèm để ý cứ thế ném cây mã đề thanh khiết
vào thùng rác.
Lại nói, nếu ngày kết hôn mà trời đổ mưa thì sẽ mưa
thuận gió hoà. Với hôn lễ này cô chẳng hi vọng quá mức, chỉ cần thuận
lợi là tốt rồi.
Có người nói, nếu ngày kết hôn đó mà mưa, chắc cô dâu sẽ là một nhân vật rất lợi hại, đôi vợ chồng mới chắc chắn sẽ không
tránh được bị bạn bè trêu chọc, nói anh lấy vợ thật khủng khiếp quá đi,
lại có thể hô mưa gọi gió, đúng là chẳng dễ chọc. Cô hiểu, bản thân mình quả thật không dễ chọc. Cô rất mạnh, ít nhất, trong mắt rất nhiều đàn
ông, cô cũng quá mạnh, là một người phụ nữ mạnh mẽ. Đó là loại muốn là
được, hơn nữa tính cách vô cùng tự tin, trong lòng đàn ông cô thật sự
không đáng yêu. Cô mãi mãi chẳng thể giống như cô bạn thân Đỗ Hiểu Văn
với giọng nói mềm mại, luôn làm đàn ông dừng chân lưu luyến, hận không
thể khoét trái tim ra mà yêu thương kia.
Cô xoa xoa bụng phẳng, có chút đói.
Trong quá khứ, cô vì một dự án hoặc vì một công việc mà không ăn uống đến một ngày một đêm, công việc mười phần mã lực cũng chưa từng cảm thấy mỏi
mệt hay đói khát. Bởi lẽ, cô phải giúp người đàn ông của cô quản lý
giang sơn, vương quốc của anh, cô không thể nói một tiếng mệt! Có điều,
bây giờ đã khác rồi.
Cô mở tủ lạnh, theo thói quen lấy hộp rau salad
ra, trộn qua một chút, nhưng rau xà lách lạnh lẽo mang theo mùi vị khoan khoái vừa mới đưa vào, đang định nuốt xuống, cô lập tức nhớ đến cái gì, che miệng lại, chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng nôn ra tất cả. Chỉ là nôn thôi mà, cảm giác buồn nôn lại ngày càng nhiều làm cho cô thiếu chút
nữa ngay cả nước vàng trong dạ dày cũng nôn ra, thật vất vả dạ dày cô
mới trống rỗng, bên cạnh vẫn trống trơn vắng vẻ, không hề có một tiếng
ân cần, không có bất kỳ ai hỏi một câu: Dư Vấn, em có khỏe không?
Gian phòng chính thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của
mình cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cả gian phòng trống trơn, trống trơn đến mức dù cô có đi đến góc nào, cũng chỉ có một cảm giác trống rỗng
đáng sợ.
Như là một ngôi mộ…
Nhưng mà, đây là nhà mới của anh, nhà tương lai của hai người họ. Chỉ là bây giờ, nơi này lại chỉ có mình cô.
Người đàn ông của cô đã biến mất suốt 48 giờ, ở công ty cũng không thấy bóng
dáng anh, thậm chí điện thoại di động cũng tắt máy. Cô mơ hồ có thể cảm
giác được, tất cả đều sai rồi.
Cho mình một ly nước ấm, cô bắt đầu từ từ súc miệng cho đến khi cổ họng biến mất cảm giác kia, sau đó cô bắt
đầu mở nước, ngâm gạo vào nước lạnh. Giờ cô đã khác, không thể lại ăn
kiêng giống trước kia.
Chờ trong nửa giờ, cô bắt đầu đun nước, lấy
một bữa sáng từ tủ lạnh ra, nấu nấu, chuẩn bị bốn món đơn giản thích hợp cho hai người. Tiếp theo, cô đổ nước sôi vào bắt đầu dùng lửa lớn hầm
cháo. Mỗi động tác của cô đều không lộn xộn, kiên định tự nhiên, như là
tác phong làm việc của cô vậy. Nhưng trên thực tế, cô lớn lên trong hoàn cảnh giàu có, nửa năm trước còn là tiểu thư được nuông chiều từ bé đến
mười ngón tay cũng không phải dính nước, hôm nay lại có thể nấu canh, là từ khi đính hôn với anh, vì anh mà cô học được.
Làm nốt món cuối
cùng, cô dùng mấy phút đồng hồ để ngẩn người, trong đầu trống rỗng. Cho
đến khi tiếng chuông điện thoại cắt đứt yên tĩnh, quanh quẩn trong phòng từng tiếng một. Cô bừng tỉnh.
Là ai? Chắc là anh rồi.
Lúc này, lý do không về nhà lại là gì đây? Trong một tháng này cô đã nghe rất nhiều lý do viện cớ rồi, lúc này là công việc hay là xã giao bạn bè? Dù sao
mặc kệ là lý do gì, trong lòng cô sáng như gương, hiểu rằng tất cả chỉ
là viện cớ.
“Alô.” Cô bình tĩnh nhận điện thoại.
Bâ