
ay phải yêu nhau hay chưa?
Không hề!
Ta nhún nhún vai, quyết định làm bộ như không nghe thấy gì. Lúc này, trái tim ta không thể chứa thêm ai khác nữa.
Đại thần hơi hơi xích lại gần ta, đột nhiên vươn ma trảo về phía ta…
Này! Ta nhất thời cuống quýt —— đối với hành vi vô lễ này, nên ngăn lại hay là… chờ đợi kịch tính hấp dẫn tiếp theo?
Không ngờ, hắn vươn tay ra là vì muốn…nhặt sợi chỉ bám trên bộ đồng phục bệnh nhân của ta mà thôi.
Nhưng mà, giữa lúc ta đang thả lỏng cảnh giác, ngón tay hắn đột nhiên lướt qua gương mặt ta, làm như muốn lên án, da mặt ta thật mịn. Sau đó
nhẹ nhàng cười, dùng giọng điệu dịu dàng nói một câu: “Mau bình phục
nha, tiểu biến thái.”
Nghe được ba chữ “tiểu biến thái”, ta hơi run lên.
Run kiểu này, không phải là run kiểu kia.
Con bà nó, ta không xong rồi!
Ta phấn khởi!
Chờ đến khi ta tháo bó bột, ta sẽ khoét một lỗ trên trần phòng học của bọn họ, sau đó nhai đầu của hắn!
Còn nữa, vì sao…
Vì sao…
Vì sao lần này ta nghe thấy hắn gọi ta là biến thái mà ta lại không sướng như trước…
Đại thần nói rất đúng. Quả nhiên biến thái không phải cứ nói ra miệng là được…
“Thạch cao có vẻ cứng nhỉ?” Hắn đột nhiên hỏi.
Nhất định là muốn đánh lạc hướng, ta lắc mạnh đầu: “Không cứng! Khẳng định là không cứng! Anh không nên bị bề ngoài của nó đánh lừa!”
“Ồ, em không nói, anh thật sự còn tưởng nó cứng đấy.” Hắn khẽ nhướng mi.
“Nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài!” Ta nghiêm khắc giáo huấn, “Anh đúng là trông mặt mà bắt hình dong!”
“Ửm?” Đại thần nheo nheo mắt, mỉm cười, ý bảo hắn không nghe thấy.
“…”
Ta liền hạ thấp người xuống, “Em đổ mồ hôi trộm, chảy vào trong thạch cao, xảy ra phản ứng hóa học. Hơn nữa, chẳng phải mấy bữa nay trời nổi
giông, khí hậu ẩm ướt đó sao!”
“Em đổ mồ hôi trộm?” Hắn tỏ vẻ quan tâm.
Cả một câu dài ngoằng như vậy, lại chọn ra đúng ba chữ như vậy…
Hơn nữa đại thần, ngài biết rõ ta đang nói dối, cứ nhất định lật bài của ta hay sao?
Ta nhớ hồi ta còn bé hay chạy lung tung. Mẹ ta luôn túm lấy vạt áo
ta, luồn tay vào sau áo kiểm tra xem lưng ta có bị đổ mồ hôi hay không…
Nhanh chóng cười tủm tỉm, “Em nói là, ‘Em đổ! Mồ hôi!’ chứ không phải ‘Em đổ mồ hôi trộm’…”
“Cũng đâu có sao, anh sẽ viết lên đó vài chữ.”
“Em không có bút!”
“Anh có.” Rốt cuộc hắn cũng chịu động đậy cái mông.
“Tiểu thư thạch cao không muốn!”
“Anh có hỏi ý kiến nó đâu.”
“Anh làm vậy là hủy dung của nàng.”
“Anh không quan tâm.”
“Nàng không có khả năng không để ý!” Ôi chao? Chủ ngữ lệch lạc?
Đã thấy đại thần viết xuống rồi.
Không ngờ lại còn là bút lông dầu màu đen. Căn bản là hắn có mưu tính trước!
Đại thần viết bên trái thạch cao một câu: “Waiting for you…”
Ở bên phải ký tên, rồng bay phượng múa, “Vương Đình Hiên.”
Chữ rất to, rất to
Ô ô…
Đại thần, ta hận ngươi! Không chừa lại cho ta một khoảng trống nào!
Lúc ra về, đại thần đột nhiên gập thắt lưng cúi sát vào ta nói: “Lúc
nãy em hát bài gì mà ‘la la la la’ cái kia…” Hắn hát theo điệu bài “Vong tình thủy*”, giọng hát mềm nhẹ êm tai, sau đó cười, “Thứ nước đó, anh
không cần.”
“…”
Oa, sau này ai dám nói đại thần không phải biến thái, ta đánh!!!!!!!
Mỗi ngày ta nằm trên giường bệnh, vừa mở mắt ra, nhất định sẽ nhìn thấy dòng chữ trên thạch cao.
Có lúc hai đứa cháu của bà cụ đến thăm bệnh, liền đồng loạt vây quanh chân ta, dùng Hán ngữ ghép vần để đọc waiting for you.
“w – ai – wai ‘Ngoại’!”
“t – ing – ting ‘Thính’!”
“Ph – o – pho ‘Phật’!”
“Rư (Nhật)…”
“Rư (Nhật)…”
“Rư (Nhật)…”
Ta nghe mà mất cả tự nhiên.
Sau đó, dưới sự giảng dạy của cô bé cùng phòng, đồng loạt đọc.
“Vương —— ”
“Đình ——”
“Hiên ——”
…
Ngoại trừ lần đó ra, cả đời ta cũng chưa từng phải vào bệnh viện. Vốn đang hăng hái bừng bừng, lại bị đại thần khiến cho hứng thú rã rời …
Chờ đến khi chân ta hơi hơi lành, ta dùng cây gậy mà cha chế tạo bằng những thanh gỗ chặt ra từ đồ gia dụng lén trộm trong nhà, bò lên tầng
cao nhất của bệnh viện, bi tráng hát lên:
“Nhà của ta ở trên sườn núi hoàng thổ ồ ố ô ~~~
Nhà của ngươi ở trong nhà vệ sinh công cộng…
…”
—————————————————————————————————–
Ghi chú:
*Vong tình thủy: ( Lưu Đức Hòa )
Thời niên thiếu đã từng theo đuổi mơ mộng
Con tim chỉ mong được cất cánh bay xa
Đi đến nơi thiên sơn vạn thủy
Cất bước ra đi không thể quay trở lại
Bổng dưng quay đầu thấy tình cảm đã trôi xa
Nơi chân trời góc bể không thể tự mình quyết định
Lúc đó mới hiểu được thế nào là yêu hận tình thù
Hối hận chính là sự đau đớn tột cùng
Nếu người chưa từng tan nát cõi lòng
Sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được nỗi đau trong lòng tôi
Những giọt lệ trong đôi mắt tôi
Xin người đừng hỏi nước mắt tôi rơi vì ai
Hãy để tôi quên đi tất cả
Hãy cho tôi một ly nước quên tình
Để đổi lấy một đêm không rơi lệ**
Tất cả tấm chân tình này
Hãy cứ để cho mưa dập gió vùi
Tình yêu dành trao người không thể lại được
Hãy cho tôi một ly nước quên tình
Để đổi lấy một đời không đau thương
Dù cho tôi có uống say
Dù cho con tim tôi tan vỡ
Cũng sẽ không để người thấy tôi rơi lệ nữa
** Hai câu này đã bị Tương Hiểu Mạn chế lại tron