
trong đầu.
"Huynh đài là. . . . . . Âu Dương huynh?"
Nhớ rõ năm trước ở trên đại hội võ lâm có nói chuyện vài câu với người này.
Từ trước đến nay tự cho mình là nam nhân phong lưu trẻ tuổi cười nhẹ, "Hoắc huynh trí nhớ rất tốt, không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp được huynh, thật trùng hợp. Đây? Vị cô nương này là . . . . ." Mặc dù trên mặt che khăn lụa, nhưng là y chính là kinh nghiệm hơn người để có thể phán đoán ra, từ đôi mắt xinh đẹp kia liền có thể biết được tuyệt đối là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Căn cứ vào lễ phép, Hoắc Húc Dương chỉ phải đơn giản giới thiệu. "Vị này là Bạch cô nương, là bằng hữu Hoắc mỗ."
"Thì ra là Bạch cô nương, tại hạ là thiếu môn chủ Phi Thiên môn Âu Dương Thiếu Kiệt." Hắn chắp tay nói.
Bạch Linh Chi cảm nhận được hắn nhìn mình chăm chú, hơi khó chịu. "Một môn phái nho nhỏ, nghe cũng chưa nghe qua." Nam nhân này cho mình là ai, sao có thể nhìn chằm chằm nàng như thế.
Hiện trường một trận xấu hổ.
"Nàng thất lễ quá, địa vị Phi Thiên môn ở trên giang hồ không thua kém Ngũ Nhạc đâu." Vì hóa giải không khí, Hoắc Húc Dương giận dữ trách cứ.
Nàng lơ đễnh hừ nhẹ, "Quản hắn là Phi Thiên khỉ gió gì, miễn sao ta chưa từng nghe qua là được."
Hoắc Húc Dương chau hai hàng lông mày lên, lại muốn khuyên bảo người.
"Ha ha, Bạch cô nương nói đúng, so với Ngũ Nhạc, Phi Thiên môn quả thật không được tính là gì." Âu Dương Thiếu Kiệt cố ý lấy lòng giai nhân.
"Vẫn cho là Hoắc huynh không có thất tình lục dục, giống như lão tăng ngồi thiền, không thể ngờ tới còn có thể động tâm ở hồng tràn, may mắn quen được một cô nương đặt biệt như vậy, thật khiến cho tiểu đệ hâm mộ."
Hâm mộ quỷ quái gì! Bạch Linh chi tức giận thầm nghĩ, ngươi tuyệt nhiên không thể so sánh với Hoắc đại ca.
Hoắc Húc Dương cười đến có chút không được tự nhiên. "Âu Dương huynh hiểu lầm."
"Hoắc đại ca, đừng cố phí lời với người không quan trọng, ăn cơm quan trọng hơn." Bạch Linh Chi tự tay đem đĩa rau đến miệng hắn. "Mở miệng ra."
"Nàng. . . . . . Ta tự ăn là được rồi." Hắn bị nàng trêu cợt đến xấu hổ.
Bạch Linh Chi không chịu bỏ qua, "Ngươi không mở miệng ra, ta liền vẫn đợi."
"Nhưng. . . . . ." Ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người làm ra loại hành động này không khỏi quá rêu rao rồi, nhưng nếu không làm theo, chỉ sợ nàng sẽ không hết hy vọng.
Nàng hờn dỗi, "Nhanh lên chút nào!"
Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương đỏ bừng mở miệng ngậm sự ban thưởng của nàng. "Cám ơn, những thứ khác ta tự ăn là được rồi." Hắn thật sự hận không thể đào một cái lỗ để chui vào.
Một người mù vậy mà may mắn được lọt mắt xanh của giai nhân, thật là vận cứt chó mà (em thề là em không thể tìm từ thay thế khác), hắn vẫn không tin mình thất bại.
Âu Dương Thiếu Kiệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hoắc huynh thật có phúc."
"Để cho Âu Dương huynh chê cười."
Bạch Linh Chi mang chút bất mãn liếc xéo, "Cái gì chê cười? Ta thấy hắn chỉ có hâm mộ mà thôi."
"Tại hạ đúng là hâm mộ Hoắc huynh có thể quen biết với giai nhân như vậy." Khóe miệng Âu Dương Thiếu Kiệt ý cười sâu không tới đáy, "Không bằng bữa cơm hôm nay để cho tiểu đệ làm chủ, đêm nay không say không về."
Hắn chối từ, "Âu Dương huynh quá khách khí rồi."
"Đây là cơ hội hiếm có, Hoắc huynh đừng từ chối." Nói xong, liền lập tức gọi tiểu nhị tới, dọn ra một bàn tiệc rượu phong phú khác, trong ba người, đại khái chỉ có Hoắc Húc Dương không nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt trong lúc đó.
*****
"Hoắc đại ca, nhìn ngươi bước đi không ổn, không uống được lại cố uống, cẩn thận!" Bạch Linh Chi kéo hắn trở lại phòng, thiếu chút nữa bị trượt chân, trong miệng nói thầm, "Ta thấy cái tên thiếu môn chủ Phi Thiên môn gì đó biết tửu lượng của ngươi kém, nhưng vẫn cố tình rót rượu cho ngươi, nhìn thấy thật chán ghét mà."
Hắn mất rồi bộ dạng say rượu. "Ta không có say."
Thật vất vả đỡ Hoắc Húc Dương ngồi xuống trên giường, liền rót ly nước cho hắn, "Nhìn miệng ngươi đầy mùi rượu, còn dám nói không say, uống nước đi."
Hoắc Húc Dương không nói hai lời, cầm lên uống cạn sạch. "Ta thật sự không say."
"Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có thích ta không?" Nàng thừa cơ hắn say mà hỏi.
Hắn giật mình hồi lâu mới tìm được tiếng nói. "Ta đối nàng chỉ có cảm kích cùng áy náy."
Xem ra hắn vẫn còn tỉnh táo.
Bạch Linh Chi mở miệng giống như cao nhân, "Bởi vì nương ta làm sư phụ ngươi bị thương, cho nên ngươi không chịu đón nhận tình cảm của ta?"
"Cái này. . . . . . Hoắc mỗ quả thực không biết nên trả lời thế nào." Cảm giác của hăn với nàng vô cùng hỗn loạn, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.
Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
"Hay là bởi vì lần trước ta quá chủ động, còn động tay đông chân với ngươi, ngươi liền cho rằng ta là một nữ nhân phóng túng, cho nên, không phù hợp tiêu chuẩn chọn vợ của ngươi?"
Nghĩ đến mội lưỡi mềm mại của nàng từng làm chuyện xấu trên người hắn, khuôn mặt Hoắc Húc Dương giống như lửa đốt, lúng túng vứt sang một bên, "Chuyện ngày đó ta đã sớm quên."
"Thật đã quên?" Nàng nghiêng người thổi khí bên tai hắn.
Hoắc Húc Dương cảm thấy có nắm lửa ở trong ng