
ư lại thời gian cuối cùng là thuộc về bọn họ mà?
"Hiếu Thiên, em muốn đến nhà anh qua đêm." Cô đã sớm có ý định này, cũng đã cùng dì Xuân xin phép rồi, mặc dù dì Xuân không tán thành, nhưng là cũng không quyết định của cô.
"Không được."
"Tại sao?" Lê Chương Vi có chút khổ sở, mỗi lần chỉ cần cô vừa nhắc tới chuyện qua đêm, anh chỉ lắc đầu, cô còn tưởng rằng hôm nay là lễ Noel, sẽ khác bình thường, không hiểu được vẫn bị cự tuyệt. "Người ta muốn cùng một chỗ với anh mà. . . . . ."
Ngô Hiếu Thiên cảm thấy những lời này anh nghe đến có chút tê dại. "Đến nhà anh qua đêm? Em có biết lưu lại qua đêm có thể xảy ra chuyện gì không?" Anh bình thường đã nhẫn nhịn rất khổ cực, cô lại lần nữa khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của anh sao?
"Ừm, am đương nhiên có nghĩ qua." Lê Chương Vi cũng biểu diễn kỹ năng biến sắc mặt đặc biệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên. "Nếu như anh muốn, em nguyện ý phối hợp. . . . . ."
Cô cũng không phải là một người gượng ép, dù sao người trong lòng cô chính là anh, thân thể sớm cho anh một ngày, chậm một ngày cho anh, đối với cô mà nói cũng không có sự khác biệt.
Nếu như anh muốn, vậy thì cho anh. Lê Chương Vi mỗi lần đều ý đồ lưu lại qua đêm, đều là chủ ý này —— cô rất muốn vì chuyện này mà xác định tình yêu giữa mình và anh.
Nghe thì rất ngu ngốc, nhưng sẽ không hối hận khi đem mình tặng cho anh.
Bởi vì vậy đối với cô mà nói cũng đó cũng là một nghi thức quan trọng để thừa nhận tình yêu của mình
Ngô Hiếu Thiên không ngờ cô có thể trả lời như vậy, nhưng mà anh tuyệt không bất ngờ.
Bạn gái của anh, chính là một người sẽ nói ra lời như thế, trực tiếp như thế, làm cho người ta phản ứng không kịp, hại anh trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm thế nào trả lời cô mới phải.
Lê Chương Vi đợi một lúc lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của anh, cô chỉ có thể sử dụng một chiêu mà trước nay cô vẫn dùng, mềm giọng xin anh: "Chớ đuổi em đi, có được không?"
Cô đeo nón bảo hiểm chuyên dụng lên đầu, không giống nón mà Tiểu Bàn, đã đội là cô yêu cầu Ngô Hiếu Thiên chuẩn bị nón bảo hiểm mới cho cô.
Cô yêu anh chính là tràn đầy mong muốn giữ chặt lấy như vậy.
Sau đó cô ngồi lên chỗ ngồi phía sau, hai tay thật ôm chặt lấy hông anh.
Tiếp đó, là lúc Ngô Hiếu Thiên nên trả lời cho cô. Edit: Bonghongxingdep
Nhà của Lê Chương Vi chỉ cần rẽ ngã tư đường kia là tới thì Ngô Hiếu Thiên lại băn khoăn phiền não tạm dừng xe, anh chạy tới chỗ có ánh đèn, thế nhưng anh lại chậm chạp không xoay qua chỗ khác.
Lê Chương Vi ở ghế sau bực mình đấm anh mấy cái, nghĩ thầm coi như anh thật sự đưa cô về đến nhà rồi, cô cũng tuyệt đối không xuống xe.
Thật may là anh do dự sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là chở cô trở về nhà của anh.
Lúc dừng xe lại, Ngô Hiếu Thiên vẫn căm giận, xem như mọi thứ đều không thuận mắt, hùng hùng hổ hổ lên lầu, ném nón bảo hiểm, lúc đóng cửa cũng vứt bỏ luôn.
Lê Chương Vi như cô vợ nhỏ lặng lẽ đi theo sau Ngô Hiếu Thiên, anh vừa vào cửa lại bắt đầu quẳng chìa khóa, vẻ mặt thối như người chết, nhưng cô lại cảm thấy bộ dáng giận dỗi Ngô Hiếu Thiên như vậy thật là đáng yêu chết đi được.
Chỉ tiếc cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc ở đường giao lộ, chắc hẳn sẽ đặc sắc hơn bây giờ.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, chờ anh xử trí.
Cô biểu hiện thái độ của mình rõ ràng, muốn ở cùng một chỗ với anh.
Cô tuyệt đối không để ý chuyện gì sẽ xảy ra khi lưu lại qua đêm, bất luận như thế nào, đều là cô tự nguyện, hơn nữa, cô vô cùng nguyện ý phối hợp với anh.
Cho nên, nếu như anh muốn cô, thì cô cho anh, nếu như anh nhẫn nhịn không động vào cô, cô sẽ không như vậy mà ngược lại bá vương ngạnh thượng cung với anh . . . . . .
Lại nói con gái cũng thích hợp dùng cái từ này sao?
Bởi vì không xác định chắc chắn, LêChương Vi nhịn không được cười lên.
"Cười cái gì mà cười?" Ngô Hiếu Thiên tâm phiền ý loạn nhìn cô chằm chằm.
Từ lúc bắt đầu không rẽ ngã tư đường đó để đưa cô về nhà, dọc đường đi anh vẫn không ngừng tự hỏi, vì sao lại muốn chở cô ấy quay trở lại nhà mình? Vì sao lại muốn chở cô ấy quay trở lại nhà mình? Quan trọng là anh chưa chuẩn bị tâm lý để xảy ra quan hệ thân mật với cô.
Lúc này trong đầu xuất hiện một âm thanh chính nghĩa nói với anh, lưu cô ấy qua đêm cũng không nhất định là lên giường, anh đại khái có thể làm Liễu Hạ Huệ hiện đại, để cô ấy ngủ phòng của mình, còn anh ngủ trên sofa phòng khách, hoặc là cô ấy ngủ giường của anh, anh ngủ trên sàn nhà, hoặc là bọn họ cùng nhau nằm trên giường đắp chăn bông nói chuyện trong sáng. . . . . .
Gặp quỷ! Tiếng lòng chân chính trong đầu bắt đầu cười nhạo mình, anh căn bản đã sớm muốn cô ấy rồi, bằng không làm sao sẽ thường mơ thấy mộng xuân muốn làm gì cô ấy thì làm chứ?
Đừng lừa gạt mình nữa, nếu cô ấy đã tự động đưa tới cửa, còn đồng ý sẽ phối hợp với anh, anh liền thẳng thắn một chút đem người ta ăn sạch cho rồi, cứ như vậy vừa có thể thỏa mãn khát vọng, cũng được cô chủ động hiến thân, tốt đẹp dường nào!
Không được, không được! Bọn họ vừa mới bắt đầu lui tới không lâu, tiến độ nhanh như vậy chính anh cũng không