
Hong Kong với anh”.
Ba quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm khắc, “Con làm loạn gì nữa vậy?”
“Con thích anh, con không muốn xa anh, con phải lấy anh!”. Quýt Nhỏ ngập ngừng.
Không phải bởi vì sợ ba, mà bởi vì, đang thẹn thùng.
Tôi không nghĩ lá gan Quýt Nhỏ lớn như vậy, toàn thân bắt dầu đứng ngồi không yên.
Ban đầu ba sửng sốt, lập tức tức giận: “Ba không hiểu con đang nói gì?”
Thấy phản ứng của ba, lòng tôi trầm xuống, trầm đến mức thấp nhất.
“Hôm nay nói quen người này, ngày mai nói thích cái nọ, không phải con cố ý chọc giận ba chứ?”. Ba nghĩ thời kì nổi loạn của con gái đến, tức giận hét to.
Quýt Nhỏ không hoảng sợ, em nóng nảy giải thích: “Ba đừng bực! Thật ra, từ lâu lâu trước rồi, con đã thích thầm anh, không phải thích theo kiểu anh em, mà là…chỉ là anh không thích con…con không dám…nhưng mà, bây giờ con hiểu ra, con thích anh, rất thích rất thích, con không thể mất anh được! Con phải ở bên anh, con không muốn xa anh! Cho nên, con không đi học nữa, con phải đi Hong Kong!”.
Ba nhìn con gái mình, lại nhìn tôi, sau đó khiếp sợ, dường như tức đến mức hôn mê.
Lúc này, thái độ của mẹ rất thản nhiên, chỉ muốn khẳng định: “Phi Phàm, hôm qua Quýt Nhỏ tâm sự rất nhiều với mẹ, nó nói nó thật lòng với con. Như vậy, con thì sao? Thế giới tình cảm của con dường như không có ai, con một mực chờ ai lớn phải không? Quýt Nhỏ là con gái mẹ, con là con mẹ, nếu các con ở bên nhau thì mẹ rất thích, nhưng mà, phải có điều kiện tiên quyết là con cũng thích Quýt Nhỏ! Nếu con không có tình yêu nam nữ với Quýt Nhỏ, mẹ sẽ không thiên vị nó, không cho nó tiếp tục dây dưa với con”.
Giờ phút này, Quýt Nhỏ nhìn chằm chằm tôi lo lắng, ba mẹ thật là, tâm tình của tôi, rất phức tạp, thật phức tạp.
Thấy tôi khó xử như vậy, “Phi Phàm, nhiều năm như vậy, con đã làm rất nhiều chuyện cho ba mẹ, chăm sóc chúng ta, tận tâm hoàn thành tốt nhất mọi thứ, tuy rằng ba mẹ nuôi con lớn, nhưng chỉ có ba mẹ làm con thua thiệt, con có thể yêu cầu ba mẹ bất cứ thứ gì”.
Mẹ cổ vũ tôi.
Tôi hiểu ý tứ của mẹ, mẹ đang đợi một câu của tôi, có cần Quýt Nhỏ không? Câu trả lời, nhất định phải có tình yêu, không phải là cảm ơn.
Biết rõ tính tôi hướng nội, mẹ thở dài: “Phi Phàm, như vậy đi. Đây là vé máy bay đi Hong Kong của con, nếu con thích Quýt Nhỏ, đồng ý với nó, thì xé vé máy bay đi, một nhà bốn người chúng ta xác định lại quan hệ lần nữa. Nếu con chỉ coi Quýt Nhỏ là em gái, chưa từng có chút ý gì, vậy con cầm vé máy bay đi ra sân bay, bất kể thế nào, chúng ta mãi mãi là người một nhà”. Mẹ đưa vé máy bay đến trước mặt tôi.
Do dự trong ba giây.
Tôi cầm vé máy bay, khi Quýt Nhỏ đang khẩn trương nín thở, đã định xé làm đôi.
Tôi xét lại lòng mình, cũng muốn lớn tiếng nói cho bọn họ biết: “Thật xin lỗi, ba, mẹ, con…cũng thích Quýt Nhỏ, đã sớm không còn là tình cảm anh em nữa”.
Thật hổ thẹn.
Tôi cũng có thời kì trưởng thành của mình, cũng có mối tình đầu, tất nhiên là em gái một tay tôi nuôi lớn. Vì vậy, luôn cố ý không gây bất hòa, bởi vì ở gần em, luôn không thể khắc chế nỗi lòng.
Đúng lúc này…
“Hứa Phi Phàm, vào thư phòng, chúng ta nói chuyện riêng!”. Ba thét lên tức giận.
Tôi cứng đờ, nhắm mắt lại, đáy lòng chua xót.
Quả nhiên, tôi không nên do dự trong ba giây kia.
Tất cả, đều đã muộn.
Năm ấy, tôi 25 tuổi, Quýt Nhỏ 18 tuổi, trong nước mắt của em, tôi kéo hành lý bỏ nhà đi.
Ba năm sau.
Hong Kong.
“Tổng biên tập, mọi người hỏi hôm nay có thể tan tầm đúng giờ không?…”
Tôi ngẩng mặt lên, trước mắt là nụ cười hoạt bát quen thuộc. Tôi lật lật đống bài viết trên bàn, chăm chú nhìn vào số liệu trong máy tính, suy nghĩ rồi trả lời: “Thật xin lỗi, bởi vì chuẩn bị cho số mới, gần đây khiến mọi người vất vả, cuối tháng tôi sẽ tăng thêm tiền thưởng cho mọi người! Hôm nay đúng 5h mọi người tan làm, ngày mai lại tăng ca!”
Tôi vừa dứt lời, đã truyền đến tiêng hoan hô của đám khỉ con nghe lén ngoài cửa.
Tôi lắc đầu cười, cúi đầu làm việc tiếp.
Trong ba năm ở Hong Kong, tôi hoàn toàn tập trung vào công việc, có đôi khi ngay cả bản thân cũng không hiểu được, tôi bận rộn như vậy để trốn tránh cái gì?
“Tổng biên tập…Em có thể mời anh ăn cơm không?”. Cô đánh bạo hỏi tôi.
Tiểu Phỉ đã từng muốn mời tôi ăn cơm vài lần, cảm ơn sự đề bạt của tôi.
“Được, chúng ta đến Mãi Đan, chiêu đã mọi người vất vả mấy ngày nay!”
Kinh ngạc, Tiểu Phỉ nhanh chóng nháy mắt nghịch ngợm với tôi vài cái: “Cảm ơn chủ biên, em lập tức đi thông báo cho mọi người đây!”. Nụ cười cô vẫn xán lạn như cũ, không ảm đạm như trước.
Tôi vẫn không để bụng, bỏi vì Tiểu Phỉ cao hứng phấn chấn bước ra phòng tôi. Nhìn dáng vẻ sôi nổi đó, tôi hoảng hốt, thiếu chút nữa đánh đồng cô và một người nào đó.
Im lặng vài giây, tôi lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa…
“Chủ biên, có một tiểu thư muốn gặp anh”. Lúc giữa trưa, trợ lí gọi điện thông báo.
Thời gian nghỉ trưa, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, nhưng tôi vẫn làm việc sứt đầu mẻ trán như cũ: “Có hẹn trước không?”
“Không có, nhưng mà cô ấy nói cô ấy là người tổng công ty phái đến…”
“Hỏi cô ấy có chuyện gì quan trọng không?”. Tôi cắt lời trợ l