
cùng mẹ.
Sau đó, cô gặp Cố Hoài Sơn, rồi được người vú nuôi của nhà họ Cố dẫn ra vườn hoa chơi và gặp Cố Phi Trần
Tất cả chỉ có vậy.
Đó là Tần Hoan của 18 năm về trước, cũng là toàn bộ ký ức của cô về gia đình họ Cố.
Nhưng giờ đã khác, cô đã sống trong nhà họ Cố, sau này đây sẽ là nhà của cô, Cố Phi Trần luôn tỏ ra không ưa cô, thậm chí chẳng buồn nhìn cô bằng nửa con mắt.
Cô không sao chịu nổi sự đối xử như vậy.
Cô xinh đẹp lại thông minh, điều kiện gia đình trước kia rất tốt, mọi thức đều thuận lợi, chẳng ai không thích cô, các nam sinh ở trường theo đuổi cô có cả hàng ta. Chỉ duy có Cố Phi Trần là không thích cô.
Tuy không hiểu rõ nguyên do, nhưng cô rất bướng bỉnh, anh ta càng lạnh lùng, cô càng không chịu khuất phục.
Tần Hoan lúc bây giờ còn rất trẻ, cao ngạo, dường như trên đời này chẳng có thứ gì cô muốn mà không được. Bởi thế cô dùng đủ mọi cách, lúc thì gây rối với Cố Phi Trần, lúc thì cố ý gây rắc rối với chính mình, tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất. Muốn giành được sự chú ý của một người đàn ông, đó là ước mơ lớn nhất của cô thời tuổi trẻ.
Mùa hè năm cô 19 tuổi, vì trường Cao Ôn nghỉ hè sớm một tuần so với hàng năm, Tần Hoan về nhà mới biết Cố Hoài Sơn đã đi công tác nước ngoài. Bố mẹ cô đều không ở trong nước, hoặc là đang bận chạy tứ phương để lo thu dọn lại đống đổ nát, hoặc là điện thoại cho cô, nội dung trò chuyện cũng nhạt nhẽo, không đủ quan tâm đối với cô. Có lẽ cũng bởi tuổi trẻ, nên cô tự nhiên cũng ngần ngại không dám nhấc điện thoại làm phiền bố mẹ, chỉ đành giấu kín nỗi niềm ở trong lòng.
Thực ra ở trường cô cũng có bạn thân, có thể tâm sự. Nhưng Trạch Như vừa nghỉ hè đã bắt ngay tầu hỏa về quên, đến cả dịp sinh nhật lần thứ 20 của cô vào tuần tiếp theo cũng không tham gia được. Trước khi về, Trần Trạch Như còn vỗ mà cô nói đùa: “Nếu cậu thích cái anh chàng họ Cố kia thì cố theo đuổi anh ta đi, ha ha ha.” Thật chẳng ra sao, khiến cô tức muốn chết.
“Điên mới để ý anh ta.” Cô buột miệng liền kể một hơi những khuyết điểm của Cố Phi Trần: “Tự cao, tự đại, kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, coi thường người khác, thâm hiểm và giả dối.”
“Chà chà, ai mà tin được. Cậu quên là tớ học chuyên ngành hai là tâm lý học à? Chút tâm sự nhỏ của cậu, làm sao qua được mắt bản cô nương đây?”
“Chẳng có chuyên môn chút nào, không nói với cậu nữa”, Tần Hoan chuyển ngay chủ đề, “Thế quà sinh nhật của tớ đâu”
“Đợi tớ ở nhà lên sẽ mua tặng cậu một món quà đặc biệt. Thế còn cái anh chàng họ Cố nào đó tặng cậu quà gì?”
Tần Hoan ngây ra: “Không biết!”
Thực ra trong lòng Tần Hoan không phải không mong đợi. Cho dù ngày thường Cố Phi Trần tỏ ra lạnh nhạt với cô, như đây là ngày sinh nhật, một năm mới có một lần, anh ta chắc không đến nỗi kém cỏi như vậy, hơn nữa Cố Hoài Sơn thỉnh thoảng nhìn thấy anh ta đối xử không tốt với cô, đều lên tiếng trách cứ.
Nhưng hiện giờ Cố Hoài Sơn đang đi công tác xa, Tần Hoan bất chợt cảm thấy chới với, như thể mất đi nửa phần sức lực. Hôm đó sau khi tiễn Trần Trạch Như, buổi tối cô cứ trăn trở mãi vì ngày sinh nhật sắp tới, mãi mới ngủ được.
Ánh mắt của cô như sững lại, ngón tay khẽ co vào, thiếu chút nữa là nhoài ra, chỉ để chạm vào vị thần xa vời vợi đó.
Chờ đợi là cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó khăn. Sáng hôm sau Tần Hoan tỉnh dậy, hai mắt thâm quầng, cả người uể oải, cô giúp việc họ Triệu nhìn thấy cũng phải bật cười: “Sao vậy, tối qua cháu không ngủ được à?”
Cô che miệng ngáp một cái, lười biếng thả mình xuống sofa, uống cốc nước mơ cô Triệu pha sẵn, mắt nhìn xung quanh như vô tình hỏi: “Cố Phi Trần không có nhà hả cô?”
“Đi từ sáng rồi, cậu ấy không giống cháu, chưa được nghỉ hè.” Cô Triệu cười tủm tỉm, rồi hỏi tiếp: “Thế trưa cháu định ăn gì để cô bảo nhà bếp làm, trưa nay chỉ có mình cháu ăn thôi.”
“Anh ta bận như vậy sao?” Tần Hoan khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi uống một hơn cạn sạch cốc nước giải khát.
“Trời cháu uống chậm thôi, cẩn thận sặc, cô bé!” Cô Triệu khẽ chau mày, âu yếu nhìn Tần Hoan, cầm lại chiếc cốc rồi quay đi làm việc.
Kỳ nghỉ hè thực ra rất nhàm chán.
Người giúp việc trong nhà không ít, nhưng bọn họ chẳng ai trò chuyện với Tần Hoan. Cố Hoài Sơn không ở nhà, Cố Phi Trần đi làm. Anh hơn cô năm tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã bắt tay vào giúp gia đình làm kinh doanh. Cô không hiểu nhiều về thương trường, cũng chẳng hề quan tâm, từ nhỏ tới lớn chưa từng phải lo lắng chuyện tiền nong, cũng chẳng hứng thú đi tìm hiểu tiền từ đâu mà có.
Hai năm nay, sự nghiệp của bố cô sụp đổ, cô muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa bố mẹ luôn coi cô như trẻ con, hoàn toàn không muốn nói cho cô những chuyện rắc rối đó. Cố Hoài Sơn lại không như vậy, chỉ cần cô muốn là sẽ đáp ứng, cô hỏi sẽ trả lời, yêu thương cô vô cùng. Qua vài lần trò chuyện, cô được biết Cố Phi Trần tuy vào hội đồng quản trị chưa lâu, nhưng rất được các thành viên hội đồng quản trị cũ tín nhiệm và ưu ái. Cố Hoài Sơn từ trước tới giờ yêu cầu con trai rất nghiêm khắc, nhưng nhắc tới thành quả làm việc cũng không khỏi tán thưởng, tự hào.
Nhờ một vài chiêu quảng bá của giới truyền