
ức bám khung cửa, không cho hắn thuận lợi lôi cô đi. “Có phóng viên ở ngoài! Anh không sợ bọn họ viết lung tung sao?”
Hắn giống như thổ phỉ, xông vào trong phòng cướp lấy cô, thấy tình hình này, phóng viên sẽ nghĩ như thế nào, sẽ viết như thế nào? Cô vừa nghĩ đến, cả người tức giận đến phát run.
“Tiểu Nhiên cần cô!” Hắn tóm tay cô đang bám chặt khung cửa lôi ra.
“Cô đã quên cô hứa với nó, cuối tuần này sẽ dẫn hắn đi chơi ở công viên sao?”
“Tôi có công việc, cho nên không thể khác được…” An Tâm Khiết chỉ sửng sốt một chút đã bị hắn lôi vào trong xe.
Chuyện cô hứa với Tiểu Nhiên, sao hắn lại biết được?
“Tuy rằng nỗ lực công tác là rất tốt, nhưng cô cũng không thể thất hứa với Tiểu Nhiên mãi được, khiến nó thất vọng.” Trang Minh Tuấn hoàn toàn không để ý tới cô, hắn khởi động ô tô. “Tiểu Nhiên là một đứa trẻ rất mẫn cảm, nếu như cô cứ như thế, nó nhất định sẽ mất đi niềm tin với cô.”
“Cho dù như vậy, anh cũng không thể xông vào phòng chụp ảnh được.” Cô nhăn lông mày, giọng nói mệt mỏi.
Cô không có cách nào không thừa nhận hắn nói hết sức thuyết phục, cũng rất có đạo lý. “Anh làm phiền công việc của tôi. Từ tổng biên là đại ân nhân của tôi, khi tôi không có bất kì một thông báo nào, thậm chí muốn từ bỏ sự nghiệp người mẫu, là ông ta cho tôi cơ hội, cho nên anh không thể ___”
“Cô là một người mẫu chuyên nghiệp, nhưng cô cũng là một người mẹ.” Trang Minh Tuấn ý vị thâm trường liếc nhìn cô.
“Đúng…’ An Tâm Khiết áy náy gục đầu xuống, gần đây cô quả thật đã không để ý đến con trai.
“Tôi đảm bảo Từ Lâm sẽ không vì chuyện ngày hôm nay mà giảm thiểu công việc của cô, huống hồ, là tôi bắt cóc cô, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi.” Thái độ của cô chăm chú khiến hắn lộ ra nụ cười tán thưởng. “Sau này có rất nhiều cơ hội báo đáp, không cần nóng lòng như vậy.”
Xem ra, cô chính là một cô gái sâu sắc.
Trang Minh Tuấn phát hiện, tiếp xúc với cô càng nhiều, hắn càng ngày càng có thiện cảm với cô.
“Anh quen Từ chủ biên sao?” Nếu đã rời xa phòng chụp, cô quyết định thản nhiên tiếp nhận sự bố trí của hắn.
“Anh ta học cùng trường với tôi, cũng là bạn bè cùng học tại Mỹ.”
“Khó trách anh to gan như vậy, dám chạy vào phòng chụp kéo tôi ra.” Nhớ lại hình ảnh và rồi, cô nuốt một ngụm nước bọt. “Ngày thường hắn nghiêm túc như vậy, rất khó lại gần, nhưng hình như với anh một chút khó chịu cũng không có.”
“Cô thấy hắn đứng trước mặt các người mẫu ăn nói rất rõ ràng vậy thôi, còn trên phương diện tình cảm hắn rất đần độn! Nếu như không có ta giúp đỡ, hắn có thể theo đuổi được bà xã sao?”
“Nói như vậy, anh chính là cao thủ chuyên theo đuổi các cô gái sao?” Nhớ tới tên gọi mà tạp chí đặt cho hắn, An Tâm Khiết nở nụ cười tinh quái, “Không xong, tin đồn mới lần này, sẽ không có thêm cả tôi chứ?”
“Có thể.” Dáng vẻ Trang Minh Tuấn ung dung nhìn cô. “Cô để tâm sao? Nói không chừng, sẽ ảnh hường đến thái độ của những người đang theo đuổi cô.”
Cô không phát hiện được trong mắt hắn đang che dấu chuyên chú, cô chỉ tùy ý lắc đầu, “Tôi đương nhiên không để tâm, hơn nữa cũng không có ai theo đuổi, anh quên tôi đã có Tiểu Nhiên sao?”
“Vậy cô ___ tin tưởng những tin đồn mà báo chí nói về tôi sao?” Trang Minh Tuấn hơi ưỡn ngực, phát hiên bản thân rất quan tâm đến suy nghĩ của cô.
“Anh nói phương diện nào?”
“Thì…Phương diện bạn gái.” Hắn tự giễu hạ khóe miệng.
“Anh cũng nói là tin đồn vậy tôi có thể tin tưởng sao?” Ánh mắt An Tâm Khiết sáng lên, ” Theo tôi, anh hẳn là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chỉ là anh chưa gặp được một nửa của mình.”
“Cô thực sự nghĩ như vậy sao?” Câu trả lời của cô thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Cô nghĩ tôi … Là một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm thật sao?” Lần đầu tiên trong đời, hắn nghe được câu nói này từ một cô gái, thật đúng là có chút không quen.
An Tâm Khiết nhìn hắn khẳng đinh. “Đúng vậy.”
“Như vậy cô… Thái độ của cô trong chuyện tình cảm là như thế nào?” Hắn ngưng mắt nhìn cô một giây, cũng không có phủ nhận lời nói của cô. “Bố của Tiểu Nhiên ___ cô còn muốn hắn sao?”
Sắc mặt An Tâm Khiết lạp tức trắng bệch, có phần mất tự nhiên, cô dời ánh mắt khỏi gương mặt hắn.
Sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này?
Trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, cô cố gắng duy trì bình tĩnh cho bản thân. “Bây giờ chúng ta quay về nhà đón Tiểu Nhiên sao? Tôi muốn gọi điện cho nó, nói cho nó biết chúng ta sắp đến đón hắn.”
“Cô vẫn còn đang nhớ đến hắn sao?” Sự trốn tránh của cô khiến đáy lòng hắn xuất hiện một tia tức giận.
” Không có… Ta không muốn nói những chuyện này.” Cùng hắn nói chuyện về bố Tiểu Nhiên? Cái này thực sự là rất xấu hổ!
Trang Minh Tuấn cắn nhẹ môi dưới, cô cũng bắt đầu gọi điện thoại về nhà.
“Dung Dung, ngươi đưa điện thoại cho Tiểu Nhiên nghe …”
Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, Trang Minh Tuấn nắm chặt tay lái, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Thực sự cô rất để tâm đến bố của Tiểu Nhiên, chẳng lẽ cô vẫn còn yêu cái kẻ đã vứt bỏ Tiểu Nhiên sao?
Có thể trước đây cô và bố Tiểu Nhiên có yêu nhau, chỉ bởi vì có một nguyên