
ề phía xa, nhàn nhạt nói: “Học thông minh, biết đưa cho thầy giáo tiền học phí.”
Hả?
Ngũ Y Y ngớ người ra.
Sau đó, gương mặt đỏ bừng lên.
Học đánh golf lần nữa, hai người đều tỏ ra không được tự nhiên, đều có chút ngượng ngùng.
A Trung đứng ở chỗ xa dùng kính viễn vọng nhìn hai người đang ở phía bên kia, tức giận chặt đứt một nhánh cây: “TMD! Đây là thư kí của Lão đại chúng ta sao? Hoàn toàn trái ngược mà! Lão đại trở thành thư ký của cô ta rồi. Thật là tức chết ta mà.”
Đánh golf được một lúc, Ngũ Y Y muốn đi chèo thuyền.
Bọn người A Trung nhọc nhằn tìm một chiếc thuyền nhỏ, mở to mắt ra nhìn Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y chèo thuyền.
Ngũ Y Y nói nhất định phải chèo thuyền, cô hò hét ầm ĩ muốn chèo thuyền ra ngoài biển khơi.
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, hắn nằm ngửa trên thuyền, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Ôi, phong cảnh đẹp quá…. Còn có mấy con vịt trời bơi đầy trên mặt nước, hình như bên kia có bèo kìa.”
Ngũ Y Y thích thú nói không biết mệt.
Ngũ Y Y chèo thuyền đi rất xa, xung quanh đều là hồ nước xanh biết, bốn bề im ắng.
Rất khó tưởng tượng ra, ở vùng ngoại ô của một thành phố lớn, lại có thể tìm thấy một nơi yên tĩnh như vậy.
Dường như trên thế giới này, chỉ có hai người họ thôi.
“Chỗ này rất đẹp đúng không Phi Đoạt?”
Cô không chờ đến câu trả lời, lúc này nhìn lại Hoắc Phi Đoạt.
A! Hoắc lão đại có vẻ như ngủ thiếp đi rồi. Đã tự: truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g
Ngũ Y Y bỏ mái chèo qua một bên, nhẹ nhàng xê dịch qua, xê dịch đến bên người Hoắc Phi Đoạt, sau đó cúi đầu xuống nhìn hắn.
Lại nói….Hoắc Phi Đoạt có bộ dạng rất đẹp.
Xương sống mũi thật cao, đôi môi mỏng, cằm hoàn mỹ.
Đôi lông mi dài, không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
Ha ha, hôm nay cô lại được ăn đậu hủ của vị đại mỹ nam này rồi, thật tốt.
“Này…” Ngũ Y Y nhỏ giọng gọi Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt không có phản ứng, vẫn nhắm mắt lại ngủ.
Ngũ Y Y lấy bàn tay nhỏ bé để trước mặt Hoắc Phi Đoạt, quơ qua quơ lại.
Ha ha, quả thật đã ngủ thiếp đi rồi.
Rốt cuộc cô không thể kiêng nể cái gì gọi là hèn hạ, dâm loạn cái tên Hoắc Phi Đoạt xấu xa lừa gạt này một chút!
Ngũ Y Y xoa xoa hai tay nhỏ bé của mình, đi lại gần, thở hổn hển, đưa cái mũi nhỏ lông lá bù xù đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, rồi ngửi ngửi.
Ưm, không thể tưởng tượng được trên người Hoắc Phi Đoạt tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đây có thể là một mùi hương lạ, sau này phải nhớ kỹ.
Hoắc Lão đại là người đàn ông đẹp trai như vậy mà cũng có trái cổ à, không biết sờ vào một chút sẽ có cảm giác thế nào?
Lá gan nhỏ run rẩy, Ngũ Y Y duỗi hai bàn tay nhỏ ra, sờ nhẹ vào trái cổ của Hoắc Phi Đoạt, sau đó mở to hai mắt, ngạc nhiên rồi lấy tay ra.
Trái cổ của Lão đại thật gợi cảm…. Ha ha
Bàn tay nhỏ của cô lại chọc chọc vào ngực Hoắc Phi Đoạt, thật rắn chắc nha, hai chân dài đều đầy bắp thịt.
Ngũ Y Y lại kéo quần áo lên một chút, úp mặt nằm sấp xuống, nhìn vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.
Chậc chậc chậc, nhìn kỹ lại, cả người hắn đều cường tráng.
Ngũ Y Y suy nghĩ cũng được, không nhìn tiếp nữa, nếu không được quán tính cho phép, lúc này cô sẽ nhìn xuống nơi bụng dưới đó. Ngũ Y Y như một đứa trẻ vừa ăn trộm được kẹo, trong lòng tràn đầy vui mừng, đã nghĩ ra cách đùa giỡn Hoắc Phi Đoạt.
Rốt cuộc cô nhìn đến gương mặt anh tuấn của Hoắc Phi Đoạt, cô dùng bàn tay nhỏ sờ qua sờ lại trên gương mặt hắn.
Từ từ di chuyển xuống đôi môi hắn, thật giống như vẽ lên một bức tranh xinh đẹp tuyệt trần.
Làm sao trên thế gian này lại có một đôi môi đẹp như vậy?
Nhìn vào đường cong trên môi của người kia, đường viền cùng màu sắc nữa.
Cô thật sự không nhịn được nữa, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngũ Y Y lại cúi đầu thấp xuống, đưa môi mình qua hôn lên môi Hoắc Phi Đoạt.
Cô vẫn không phát hiện ra Hoắc Phi Đoạt vẫn đang “ngủ”, hai tay hắn nắm chặt lại.
Ngũ Y Y liếm nhẹ nhàng lên môi Hoắc Phi Đoạt giống như cô đang liếm kem, sau đó ngồi dậy, híp mắt cười xấu xa: “Ha ha, bà đây hôm nay có chết cũng đáng, cả đời này lại trộm, được tập kích đến Hoắc Phi Đoạt Hoắc lão đại, rất có cảm giác thành công nha.”
Sau khi Ngũ Y Y đắc ý xong, lại nằm xuống bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy đầu hơi cấn, cô liền chen lấn qua bên Hoắc Phi Đoạt, gối đầu lên cánh tay hắn, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời thật xanh thẩm, thật trong lành.
Đám mây cũng trắng, trong lành như vậy.
Nhìn nhìn một lúc lâu, Ngũ Y Y không thể mở mắt nổi, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô giống như con mèo con, phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cử động hai chân, từ từ mở mắt ra.
Cánh tay vẫn để cho cô gối đầu lên, nằm nghiêng người nhìn Ngũ Y Y,
Vật nhỏ, ngược lại rất yên tâm, cứ núp ở trong lòng hắn ngủ ngon như vậy.
Em đối với tôi rất yên tâm, hay là em vốn không chịu để tâm?
Hoắc Phi Đoạt không thể khống chế được tình cảm của mình, hắn cúi đầu hôn triền miên lên cổ Ngũ Y Y.
Lúc Ngũ Y Y tỉnh lại, đã đến thời gian tan học buổi chiều, cô ngồi dậy, cảm thấy đầu óc thật khó chịu, giống như bị mất trí nhớ.
“Mình ngủ thiếp đi sao?”
Ngũ Y Y dụi mắt, càu càu tóc, đột nhiên phát hiện, ôi, làm sao mình lại nằm trên xe hơi? Hơn nữa hơn