
máy luôn
Phúc Hi ngồi trên xe hơi, giận đến thiếu chút nữa đem diện thoại ném ra bên ngoài
“Chỉ là nói lời ứng phó với ta! Vội vã nói mấy câu liền cúp máy, ta phiền hắn như vậy sao?”
Thạch Ưng lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn nét mặt Phúc Hi
Ngũ Y Y tò mò hỏi, “Nói chuyện nhanh vậy? Là ai?”
“Không ai cả” Phúc Hi cũng lười nói tên Hoắc Phi Đoạt
“…..Vậy sao”
Ngũ Y Y mặt bát quái cười xấu xa
Hoắc Phi Đoạt quét mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, dở khóc dở cười, “Em thì biết cái gì? Vật nhỏ!”
Ngũ Y Y đột nhiên hoảng hốt, Hoắc Phi Đoạt gọi cô là vật nhỏ, giống như trước kia đã từng quen biết vậy
Nhưng thực sự lại không nhớ ra cụ thể nơi nào đã từng nghe qua
Quơ quơ đầu, ngòn tay chỉ vào mũi Hoắc Phi Đoạt, “Tôi biết ai gọi điện thoại cho anh rồi, có phải là mĩ nữ tôi gặp trên đường không? Chính là cô công chúa ăn mặc xinh đẹp ấy! Cô ấy nói nhất định phải gả cho anh! Nhất định là cô ấy gọi điện kiểm tra đi?”
“Cô ấy xinh đẹp không? Không có cảm giác gì sao?” Hoắc Phi Đoạt bắt được ngón trỏ của nắm chặt đặt trên đùi hắn
Đáy lòng nói, em so với cô ấy xinh đẹp hơn nhiều
Ngũ Y Y bĩu môi, “Còn không dám thừa nhân? Này, anh mau về đi. Lão bà anh muốn tức giận rồi kìa!”
Hoắc Phi Đoạt lập tức mất hứng, kéo dài gương mặt tuần tú, “Cái gì lão bà? Tôi không có lão bà!”
“Được được, anh không có lão bà, là sắp cười lão bà, được chưa?”
Hoắc Phi Đoạt chau mày, không vui nói, “Thế nào? Tôi sắp có lão bà, em vui vẻ như vậy?”
Ngũ Y Y nhếch miệng cười khúch khích, “Vui vẻ a! Tôi đương nhiên vui vẻ thay cho anh rồi! Anh xấu tình như vậy, tôi thật lo lăng 1 không có ai nguyện gả cho anh đây!”
Mấu chốt là, là vợ của Hoắc Phi Đoạt, thì phải chịu rất nhiều áp lực nha
Loại nam nhân xuất sắc như Hoắc Phi Đoạt, lại còn tuyệt mĩ như thế, đi tới chỗ nào, phía sau mông còn không phải đề có một đám nữ nhân bu lại sao? Người đàn ông nào có thể chịu được mĩ nữ hấp dẫn? Đoàn chừng làm lão bà của Hoắc Phi Đoạt, sẽ phải chịu nhiều uất ức rồi, loại đàn ông có tiền có thế như vậy, trong nhà lão bà căn bản là không cần thôi
Hoắc Phi Đoạt cũng không vui vẻ, khẽ tức giận đem mặt hướng ra phía ngoài, không nhìn Ngũ Y Y.
Thật đáng chết !
Nha đầu này không thèm quan tâm tới hắn
Vẫn là lòng cô không có hắn chút nào
Chẳng lẽ nha đầu này không có cảm giác gì sao, hắn đối với cô là cảm giác khác thường sao? Cô bé này, đơn thuần chính là người không có chút hiểu biết gì về tình yêu!
Tức chết hắn rồi!
Ngũ Y Y còn đang ồn ào bên tai Hoắc Phi Đoạt, "Tôi thấy cô ấy rất tốt, bộ dáng cũng xinh đẹp, cũng vô cùng nghe lời anh nói, thật sự rất tốt. Anh phải biết quý trọng người ta đó. . . , con gái mà, chính là muốn được kiên nhẫn dỗ ngọt. Anh dỗ dành cô ấy nhiều một chút, cùng cô ấy nói chuyện trêu đùa nhiều một chút, cô ấy sẽ không náo loạn."
Ngũ Y Y nói xong, lại còn không khí phách vỗ vai Hoắc Phi Đoạt.
Không biết Hoắc Phi Đoạt có điều gì đó không bình thường, đột nhiên lại tức giận, lại đột nhiên dùng lực, bắt được bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đang đặt trên vai mình, kéo vào trong lòng hắn, Ngũ Y Y không hề đề phòng, vừa hô lên một tiếng đã té vào trong lòng Hoắc Phi Đoạt.
"A?"
Ngũ Y Y giật mình, cơ thể mềm mại ở sâu trong lòng hắn, mặt ghé vào trên ngực của hắn.
Vậy mà. . . Có thể nghe được, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ trong ngực hắn.
Nghe tiếng tim đập của hắn, không hiểu sao cô lại rất an tâm.
"Anh là gì vậy? Làm tôi giật mình đấy! Cằm của tôi đều bị nát vụn rồi! Thật là!"
Ngũ Y Y muốn rời khỏi ngực hắn, nhưng lại cảm thấy một chút cũng không nhúc nhích được, hắn ôm cô thật chặt, vô cùng mạnh mẽ.
"Này. . . Anh. . . "
Hoắc lão đại làm sao vậy?
Sao lại đột nhiên như vậy chứ?
Ôm cô làm gì?
Hổn hển hổn hển. . . .Ngũ Y Y nghe được tiếng thở dốc của Hoắc Phi Đoạt.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy?
Tại sao lại ôm cô như vậy?
Tư thế này của cô rất mỏi đó. . . cô muốn thẳng người lên một chút.
"Tôi cảm thấy em thật ngốc ngếch! Chẳng lẽ em là cọc gỗ sao? Chẳng lẽ em không cảm nhận được gì sao?"
Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, nỉ non.
Hả. . . ?
Ngũ Y Y chợt ngẩn ra.
Cả người đều cứng lại.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ lại nhanh chóng của Hoắc Phi Đoạt, ngây người.
Hắn, hắn, lời nói của hắn là có ý gì?
Cọc gỗ? Không cảm nhận được cái gì?
"Tôi, tôi. . . "
Ngũ Y Y lắp bắp muốn hỏi một chút, ô tô đã dừng lại ở cổng Ngũ gia.
"Lão đại, đã đến."
Tài xế báo lại.
Hoắc Phi Đoạt cắn môi, hơi thở dài một tiếng, thấp giọng tự nói, "Trong lòng em chỉ có hắn. . . ."
Hoắc Phi Đoạt buông lỏng Ngũ Y Y ra, có chút phiền chán nói, "Em đến nhà rồi, xuống xe đi."
"Hả?" Ngũ Y Y ngơ ngác ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, ô tô đã dừng ở cổng nhà cô.
"Cái kia. . . Anh vừa nói cái gì. . . . . "
Ngũ Y Y liếm liếm môi, muốn nhìn xem biểu tình của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt khoát tay, quay mặt đi, không cho Ngũ Y Y nhìn thấy vẻ mặt của hắn, "Xuống xe đi."
"À."
Ngũ Y Y bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp xuống xe.
Ngũ Y Y đứng ở đó, cố chấp nhìn Hoắc Phi Đoạt ở bên trong xe.
Ô tô đi vòng lại, Hoắc Phi Đoạt mới xoay mặt, nhìn về phía Ngũ Y Y.
Ánh mắt