
ông nhẹ. Lúc đó anh xoay người, nhìn thấy một cô bé vô cùng đáng yêu, nhăn gương mặt nhỏ nhắn, tuy nhiên mình cũng rất đau, trước tiên chạy đến hỏi cậu ta thế nào. Một lúc đó, anh đã yêu em sâu đậm."
Tiêu Lạc nói xong, kìm lòng không được lâm vào trong hồi ức.
Lúc đó bọn họ lại hài hòa, hòa hợp như vậy.
"Vậy, sau đó thì sao? Sau đó thế nào?"
Tiêu Lạc từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn Ngũ Y Y đang tò mò, vuốt ve mái tóc cô: "Sau đó thế nào hả, hai chúng ta cứ như vậy mà yêu nhau, anh quan tâm em, em yêu anh, hai chúng ta vừa thấy đã yêu, thành đôi tình nhân tâm đầu ý hợp. Rồi sau đó, hai chúng ta kết hôn, em là người vợ mà anh yêu nhất."
Người đàn ông đẹp trai trước mắt có nụ cười ôn nhu này quả thật là chồng của cô sao?
Bộ dạng anh ta thật đẹp trai!
Con mắt xinh đẹp như vậy, trong ánh mắt dường như chứa đựng một vũng nước biển nhu hòa.
Ôi trời, mình thật là tốt số, lại có được một ông xã tốt như vậy.
Ngũ Y Y cười với Tiêu Lạc: "Này, Lạc, hai chúng ta kết hôn bao lâu rồi."
"Ách.......Được một năm."
"Chúng ta có con chưa?"
Phù phù! Tiêu Lạc ngã quỵ rồi.
Lau mồ hôi lạnh, cười khổ: "Còn chưa muốn đâu. Thế nào? Em rất muốn nhanh chóng có con sao?"
Ngũ Y Y gãi gãi đầu, ngáp một cái: "Không có, trước tiên em phải hiểu rõ tình huống của mình. Ngộ nhỡ đột nhiên xuất hiện một đứa bé, chạy theo
gọi em là mẹ, đây không phải làm em sợ nhảy dựng lên sao?"
Tiêu Lạc nhìn cặp mắt trong suốt mê người của Ngũ Y Y, nhịn không được cười rộ lên: "Vậy xem ra anh dọa em nhảy dựng rồi."
"Hắc hắc, cũng không có, chỉ dọa một chút xíu thôi." Ngũ Y Y nhíu mày hỏi Tiêu Lạc rất chân thành: "Anh thật là chồng em sao?"
Tiêu Lạc sợ run bắn người, đối diện với ánh mắt chân thành của ngũ Y Y,
thậm chí hơi chiếm giữ chút hoảng sợ: "Ừ, tất nhiên anh là chồng em rồi. Nếu không sao anh có thể ngây ngốc chờ em tỉnh lại, một mực chăm sóc
em?"
"Cũng đúng, em đã xảy ra sự cố, nếu như không phải ông xã, nhất định sẽ
ghét bỏ em. Hì hì, sao em có thể gả cho một ông xã đẹp trai như vậy? Em
phát hiện em rất có năng lực."
Ngũ Y Y giống như đứa bé, híp mắt cười khanh khách.
Tiêu Lạc hơi cảm động, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, nhẹ nhàng
vuốt ve, dịu dàng nói: "Năng lực của em vẫn rất lớn, nhớ ngày đó, lần
đầu tiên anh gặp em, dĩ nhân là em dùng xe đạp đụng ngã anh."
"Không phải xe đạp! là xe leo núi!"
Ngũ Y Y phản ứng theo bản năng.
"Ách.... .........Em nhớ sao?" Tiêu Lạc càng hoảng sợ, mở to hai mắt, quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y.
Cô lại có thể nhớ đến cô vốn cưỡi chiếc xe đạp leo núi của mình.
Ngũ Y Y ngây ngẩn cả người, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lắc đầu: "Cái gì cũng không nhớ."
"Vậy vì sao em nói như thế?"
"Xe đạp leo núi sao? Em cũng không biết tại sao lại nói như vậy. Không
hề động vào trí nhớ, trực tiếp phun ra. Rốt cuộc có phải xe đạp leo núi
không?"
Tiêu Lạc cắn môi, hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười: "Ừ, là xe đạp leo
núi. Em có một chiếc xe đạp leo núi. Đột nhiên em từ phía sau vọt tới,
dùng xe đụng vào chân anh."
"A! đụng vào chân anh sao? Có làm anh bị thương không?"
"Ha ha, không có, như mà làm em sợ không nhẹ. Lúc đó anh xoay người,
nhìn thấy một cô bé vô cùng đáng yêu, nhăn gương mặt nhỏ nhắn, tuy nhiên mình cũng rất đau, trước tiên chạy đến hỏi cậu ta thế nào. Một lúc đó,
anh đã yêu em sâu đậm."
Tiêu Lạc nói xong, kìm lòng không được lâm vào trong hồi ức.
Lúc đó bọn họ lại hài hòa, hòa hợp như vậy.
"Vậy, sau đó thì sao? Sau đó thế nào?"
Tiêu Lạc từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn Ngũ Y Y đang tò mò, vuốt ve mái
tóc cô: "Sau đó thế nào hả, hai chúng ta cứ như vậy mà yêu nhau, anh
quan tâm em, em yêu anh, hai chúng ta vừa thấy đã yêu, thành đôi tình
nhân tâm đầu ý hợp. Rồi sau đó, hai chúng ta kết hôn, em là người vợ mà
anh yêu nhất." "Ôi! Thật là lãng mạn! không thể tưởng tượng được chuyện tình lãng mạn như vậy lại xuất hiện trên người em! A? Cha mẹ của chúng ta đâu? bọn họ ở đâu?"
Ngũ Y Y lắc lắc cái đầu nhỏ, cái gì cũng không nghĩ ra được.
"Hai chúng ta đều không có cha mẹ. Chỉ có hai chúng ta thôi."
"A.... ........Như vậy.... ........."
Ngũ Y Y nhíu chặt chân mày nhỏ, cúi đầu, im lặng trong chốc lát, đột nhiên nắm chặt hai tay Tiêu Lạc, mở to hai mắt, im lặng nhìn Tiêu Lạc: "Nói cách khác, hiện tại, chỉ có hai chúng ta dựa vào nhau thôi sao? Không sao, đây là hạnh phúc rồi! Dù sao, chúng ta có yêu thương lẫn nhau, đúng không?"
Tiêu Lạc run rẩy trong giây lát, lập tức hung hăng gật đầu, ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực, nhẹ giọng nỉ non: "Đúng, chúng ta chỉ có đối phương, có yêu thương nhau, vậy là đủ rồi. Anh rất hạnh phúc. Y Y, có em bên cạnh anh, anh vô cùng hạnh phúc."
Ngũ Học Phong thất kinh từ trên lầu chạy xuống, dùng sức chớp chớp hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Sửng sốt trong giây lát, ông ta tranh thủ nhìn ra ngoài sân.
Không phải đưa nhân viên cấp cao của công ty Hắc Đế đến nhà họ Ngũ chứ?
"Hắc hắc, hắc hắc, tổng giám đốc Hoắc, vì sao ngài có đến hàn xá này vậy?"
Ngũ Học Phong khẩn trương lau chùi mồ hô lạnh,