
nghịch.
“Anh không phải là tôi, làm sao anh biết tôi sẽ không chìm xuống? Hả? Tôi chìm xuống anh phụ trách?”
Ngũ Y Y kêu to, ở trong nước biển sâu sắc.
“Cả người em toàn thịt mỡ, chỉ biết trôi , sẽ không chìm.”
Bây giờ Hoắc Phi Đoạt không nhịn được nữa, nhưng cánh tay nhóc con cứ vung loạn, hoàn toàn không đến gần cô được.
Lời này vừa nói ra, Ngũ Y Y giống như bị điện giật, lập tức ngừng lại.
“Anh anh anh! Anh nói cái gì?”
Thật tức chết cô mà, người này dám nói cô béo. Cô…..cô chỉ là có chút mập, nhưng tại sao anh ta có thể nói trực tiếp ra như vậy!
Trong lòng Ngũ Y Y giận dữ nghĩ.
Hoắc Phi Đoạt khoanh tay, yên lặng nhìn cô.
“Tại sao không trả lời tôi? Hả? Anh mau thu lại lời anh vừa mới nói! Nhìn tôi làm gì?”
Bị Hoắc Phi Đoạt nhìn, Ngũ Y Y cảm thấy rất kỳ lạ, cúi đầu nhìn.
Quả nhiên mình nổi thật, không có chìm xuống!
“Này này, Phi Đoạt, anh mau nhìn, thật là không có chìm xuống.
Ngũ Y Y vui mừng.
“Dĩ nhiên là không chìm xuống, em cho rằng cái này để cho em mang trên người là vô ích hả?”
Cuối cùng nhóc con không còn tay đấm chân đá, Hoắc Phi Đoạt đến gần bên người cô.
“Ai nha, thật nha? Không ngờ cái này cũng có chỗ dùng được!”
Ngũ Y Y thích thú cười, lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng noãn, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, cực kỳ đáng yêu.
“Chụt!”
Hoắc Phi Đoạt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng noãn nhịn không được hôn một cái.
“Khụ khụ, vậy bắt đầu học bơi thôi!”
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng quyết định vào lúc nhóc con yên tĩnh phải bắt cô học bơi mới được, nếu không lát sau cô lại giương nanh múa vuốt.
“Không không, tôi quyết định rồi, không học bơi nữa. Cứ nổi như vậy cũng tốt, ha ha ha…..”
Hoắc Phi Đoạt ở một bên vẻ mặt đen lại.
“Ha ha ha, Phi Đoạt, anh cũng mặc phao vào bơi thử một vòng, thật kỳ diệu.”
Ngũ Y Y chính mình chơi còn chưa đủ, còn gọi Hoắc Phi Đoạt cùng tham gia.
“Không cần, bây giờ anh cũng có thể nổi.”
“Hả?”
Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt, quả nhiên, người này không cần mặc áo phao, cũng xó thể nổi trên biển thật là tốt.
“Thôi đi, không để ý đến anh, tự tôi chơi.”
Thật không có chút thú vị, con vịt nhỏ này thật đáng yêu, mặc nó vào có thể nổi.
Ngũ Y Y quả nhiên là người không kiên nhẫn, mới vừa rồi là ai nói con vịt kia xấu xí.
“Lão đại, lão đại!”
Tiếng A Trung gọi đến.
Vốn không muốn quấy rầy chuyện tốt của lão đại, nhưng chuyện có chút khẩn cấp.
Hoắc Phi Đoạt quay đầu lại thấy A Trung, bảo anh chờ một chút.
Ngay sau đó một tay thuận lấy kéo Ngũ Y Y đang trôi nổi hưởng thụ cách đó không xa.
“Này? Này? Làm gì vậy làm gì vậy?”
Ngũ Y Y đang rất hưởng thụ, lại bị người ta kéo qua một bên, tay chân bắt đầu vung loạn.
“Y Y, chúng ta lên bờ trước đã.”
“Tại sao vậy? Tôi không đi!”
Bây giờ cô đang chơi rất vui vẻ, bảo cô đi lên, làm sao có thể.
“Anh có việc cần xử lý một chút, chúng ta đi lên lát lại xuống chơi tiếp có được hay không?”
“Tôi không lên! Anh lên đi, một mình tôi ở chỗ này chơi một lát ~”
Không còn cách nào, nhìn dáng vẻ thích thú của cô, Hoắc Phi Đoạt không nhẫn tâm kéo cô lên bờ.
“Vậy em cẩn thận một chút, ở chỗ này bơi, không được chạy lung tung.”
Hoắc Phi Đoạt cẩn thận kiểm tra nơi cô bơi một chút, xác định không sao, mới thả tay ra.
“Ừ, tôi biết rồi, yên tâm đi yên tâm đi.”
Ngũ Y Y tùy tiện đáp lại, hoàn toàn không để ý đến lời nói trên của Hoắc Phi Đoạt.
Lắc đầu một cái, không có cách nào, Hoắc Phi Đoạt chỉ có thể một mình lên bờ.
“Chuyện gì?”
Hoắc Phi Đoạt nhận lấy khăn long A Trung đưa tới, vừa lau tóc vừa hỏi.
“Lão đại, bên kia vùng đất Đông Nam Á, bị phá hoại!”
Hoắc Phi Đoạt nghe A Trung nói, quay đầu lại nhìn cô nhóc đang thích thú chơi trong nước.
“Ừ, đã tra ra được ai làm chưa?”
Trên mặt Hoắc Phi Đoạt không nhìn ra biểu cảm gì, đối với hắn mà nói, chuyện đập phá quán quá mức tầm thường, nếu vì chuyện này làm cho tức giận, vậy anh đã sớm bị tức chết 100 lần rồi.
“Tra ra được, là Thái quốc đại ca xã hội đen Chu Long xã làm.”
Lúc A Trung nói Chu Long xã, cố ý nói lớn tiếng, gây chú ý cho Hoắc Phi Đoạt.
“Là bọn hắn?”
Hoắc Phi Đoạt khẽ nheo mắt lại.
“Tìm được người đập phá quán, chặt đứt tay chân treo ngược ở cửa. Có phát sinh ra tình huống gì trở lại báo cáo.”
Hoắc Phi Đoạt nghĩ thầm, việc làm ăn của mình từ trước đến giờ không liên quan đến Chu Long xã, tại sao bọn họ đột nhiên lại gây khó dễ.
Đang suy nghĩ quay đầu lại tìm cô nhóc kia, trên mặt biển tĩnh lặng không có bất kỳ bóng dáng nào.
Hoắc Phi Đoạt cảm giác trái tim mình đập lỡ một nhịp.
A Trung lướt qua Hoắc Phi Đoạt cũng nhìn về phía biển.
Trong lòng thầm kêu: không xong rồi, cô nhóc kia đi đâu vậy?
“Y Y? Y Y?”
Lúc này Hoắc Phi Đoạt tung người nhảy vào trong trong biển, vội vàng tìm.
“Y Y, Ngũ Y Y, em chạy đi đâu?”
Đầu óc Hoắc Phi Đoạt nghĩ đến nhiều khả năng chạy qua.
Cô đã lên bờ, không thể nào, vừa rồi mình còn đứng ở trên bờ, nếu như cô đi lên, anh không thể không thấy được.
Bị cá mập ăn. Đáng chết, Hoắc Phi Đoạt đầu óc mày bị nước vào nên hư rồi sao? Nơi này làm sao có cá mập.
Còn loại cuối cùng, bị nước biển cuốn đi rồi.
Đột nhiên Hoắc Phi Đo