
o đại, đã kiểm tra an toàn rồi, không có vấn đề gì!"
A Trung đem gói hàng đặt ở trên bàn Hoắc Phi Đoạt.
"Ở đâu?"
Chân mày Hoắc Phi Đoạt cau lại, lạnh lùng hỏi.
"Công ty chuyển phát nhanh đưa tới, đã hỏi người gửi là ai, bọn họ nói không biết, chỉ nói là có người bảo đưa tới đây."
Hoắc Phi Đoạt phất tay một cái, A Trung mở cửa đi ra.
Nhìn chăm chú nhìn túi kia một lát, Hoắc Phi Đoạt vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc
là ai có lá gan lớn như vậy dám ẩn danh đưa mình gói hàng.
Chẳng lẽ sẽ không sợ mình tìm được hắn sao?
Mở túi ra, Hoắc Phi Đoạt phát hiện bên trong là một con búp bê bằng vải nhỏ, nhìn nó đã cũ xem ra đã được mấy chục năm.
Ở phía dưới búp bê vải, còn có một tấm hình, năm tháng đã làm nó dính màu vàng.
Hoắc Phi Đoạt cầm lên tấm hình kia thì tay đã cứng lại.
Hình mặc dù đã rất cũ, nhưng, người trong hình vẫn còn nhìn thấy rõ ràng.
Trong hình kia có một nam một nữ, giống như là vợ chồng, nam đứng bên người
một đứa bé trai, xem ra tám chín tuổi, nữ trong ngực ôm một cô bé, cột
bím tóc, giống như chỉ có hai ba tuổi, trên tay của cô, cầm chính là búp bê vải trước mặt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cảm giác trái tim
mình muốn ngừng đập, không vì cái gì khác, chỉ vì trong hình người con
trai kia, chính là anh! Chính là anh Hoắc Phi Đoạt!
Lật hình lại, trên đó viết một hàng chữ: vợ chồng tôi cùng hai đứa con trai gái tháng 5 năm 1993.
Đây là có ý gì, đó là cha mẹ của mình anh biết, nhưng tại sao cô gái nhỏ kia anh lại không nhớ rõ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt đột nhiên cảm thấy nhức đầu dữ dội.
Giống như có gì đó ở trong đầu anh không ngừng chạy qua, Hoắc Phi Đoạt thậm chí có thể cảm thấy thần kinh không ngừng nhảy lên.
Đột nhiên, từng bức họa giống như cuộn phim xuất hiện trước mắt Hoắc Phi Đoạt.
Một tiếng đồng hồ sau anh thấy mình dắt một cô bé chạy ở trong sân.
Thấy cô gái nhỏ kia vuốt mũi gọi mình là anh.
Còn chứng kiến thấy cô gái nhỏ kia bị một chiếc xe bắt đi, sau đó biến mất không còn thấy nữa.
Đột nhiên tất cả giống như là thuỷ triều chạy qua trong tâm trí anh.
Trí nhớ mười tuổi lúc trước, tất cả đều chạy qua trong đầu Hoắc Phi Đoạt.
Rốt cuộc, rốt cuộc lại nhớ ra chuyện này.
Hoắc Phi Đoạt không thể tin đây là sự thực, chẳng lẽ mình cũng bị mất trí nhớ sao?
Tại sao hôm nay mới nhớ tới chuyện lúc mười tuổi.
Cô gái kia, là ai ? Thấy chữ sau lưng hình, vậy hẳn là em gái của mình.
Thì ra mình còn có một cô em gái!
Hoắc Phi Đoạt quả đấm hết sức chặt , anh cũng không nghĩ tới, mình còn có một người em gái.
Chẳng lẽ lại là Âu Dương Chấn Đình tên kia làm sao? Để cho mình mất đi trí nhớ?
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên rất hối hận mình tại sao lúc trước không tận tay giết ông ta.
Vậy mà vẫn luôn gọi ông ta là sư phụ suốt hai mươi năm.
Nếu không phải là lần đó tình cờ biết được cha mẹ của mình chính là bị ông
ta giết hại, có thể sự sai lầm này còn có thể vẫn kéo dài tiếp.
"A Trung!" Hoắc Phi Đoạt cơ hồ điên cuồng hét to lên hai chữ .
"Dạ, lão đại!"
A Trung sau khi nghe lập tức đi vào.
"Đi điều tra tìm hiểu rõ cha mẹ của tôi, tất cả tất cả, đều điều tra tìm hiểu rõ!"
Hoắc Phi Đoạt cố nén lửa giận nói.
"Cha mẹ của anh? Lão đại. . . . . ."
"Con mẹ nó cậu nghe không hiểu ý của tôi sao? Hoắc gia, Hoắc gia tất cả! Lập tức đi làm, mặc kệ phải bỏ ra bất kỳ giá nào, đều điều tra tìm hiểu rõ
cho tôi!" Hoắc Phi Đoạt cảm giác lòng của mình đang rỉ máu.
"Dạ!"
A Trung chưa từng có thấy Hoắc Phi Đoạt tức giận đến vậy, nổi giận lớn như thế!
Mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh đều là giả bộ bình tĩnh, rốt cuộc cái gói
hàng kia bên trong là cái gì, có thể làm cho lão đại kích động như vậy.
Thẩm Mặc Nhiên đang ngồi trước bàn cùng Cố Tại Viễn ăn cơm, bởi vì cô không thể nói chuyện, cho nên trên bàn, rất yên tĩnh.
Đột nhiên, Thẩm Mặc Nhiên bắt đầu ho kịch liệt.
"Em không thể ăn từ từ sao? Ăn no sau đó đi chăm sóc ba em không được sao?"
Cố Tại Viễn cho là cô vì ăn quá nhanh bị sặc, cho nên lớn tiếng trách cứ cô.
Thẩm Mặc Nhiên vẫn còn ho khan không ngừng, cô dùng khăn giấy che miệng, ho một trận mãnh liệt.
Thời điểm cầm lấy khăn giấy, thế nhưng ở trên mặt giấy lại có máu!
Cô vốn định nhanh chóng đem khăn giấy nắm chặt, không để cho Cố Tại Viễn nhìn thấy.
Nhưng trên mặt giấy trắng như tuyết có màu máu đỏ nhạt, Cố Tại Viễn không phải người mù làm sao không thấy được.
Anh kéo tay của cô lại, nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao em lại ho ra máu hả ? Nói chuyện, tôi hỏi em chuyện gì xảy ra!"
Cố Tại Viễn bởi vì quá gấp, lại bắt đầu rống lên với cô.
Thẩm Mặc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Tại Viễn, sau đó lắc đầu một cái.
"Lắc đầu! Lại lắc đầu! Em là đang nói em không biết nói chuyện sao?"
Cố Tại Viễn nhìn dáng vẻ bàng quang, nhất thời cảm giác mình đã nổi trận lôi đình.
"Đi theo tôi, đi bệnh viện!"
Cố Tại Viễn đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Mặc Nhiên, kéo cô đi ra ngoài.
Thẩm Mặc Nhiên mặc dù rất muốn tránh thoát tay của anh, nhưng nỗ lực mới phát hiện căn bản là đánh không sức lực Cố Tại Viễn.
Hai người đi rất nhanh đến bệnh viện.
Cố Tại Viễn như nổi điên kéo một bác sĩ đến, hướng về phía ông