
tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng cầm của người khác một cây kim sợi chỉ nào!” Ngũ Nhân Aí cười ha ha, “Mày mà cũng nói những lời này sao, Y Y? Mẹ mày am hiểu nhất là trộm đàn ông nhà người khác, vậy mà mày nói là sẽ không trộm đồ sao?, Mày là từ bụng mẹ mà học cách trộm đồ của người khác a”
Ngũ Nhân Aí nhìn Tiêu Lạc, “Lạc, chính Ngũ Y Y đã trộm đi hộp trang sức của dì Mai, chúng ta tìm được hộp trang sức ở trong phòng của nó, nó thì có cái gì tốt!”
Tiêu Mai tức giận nhìn Tiêu Lạc nói, “Em nghe được đi, đã nghe rõ chưa?Chính là ả đã trộm hộp trang sức của chị. Nó không hiểu quy cũ, không thèm gọi ta một tiếng di nương, không thèm tặng quà cho ta, ta cũng không tức giận, nhưng nó khộng thể ăn trộm, ăn trôm nên bị đánh”
“Chị, chị còn chưa điều tra rõ, không nên suy đoán bậy a”
“Tại sao không điều tra rõ? Anh rể em, ba cái nha đầu kia, chúng ta từng phòng tìm lục soát, vừa bắt đầu cũng không suy tính là nó, cứ tướng rằng là người ngoài lấy, kết quả là tìm thấy trong phòng của nó, anh rể em bị tức đến nỗi muốn ngất đi rồi, em có biết hay không? Loại không có gia giáo như nó, từ nhỏ đã bị dạy bậy bạ, em lại vẫn như vậy cùng nó chung một chỗ. Đối với nó tốt như vậy, mang nó đi ra bên ngoài ăn uống! Thật là đồ đọc ác!” (Chu tước: Thật muốn vả nát miệng con mụ này…..tức a)
Yy cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cô cả người run rẩy, “Tôi căn bản không có lấy hộp trang sức của bà, tôi có thể hướng linh hồn mẹ tôi thề, tôi căn bạn không có lấy, không phải là tôi cầm”
Ngũ Nhân Aí khinh thường nói, “Mày không lấy? Thế tại sao trong phòng mày lại tìm được hộp trang sức đó! Mở hai mắt của mày ra mà nhìn cho kỹ! Mai di, dì nghe thấy chưa, nó chính là loại người như vậy, liều chết mạnh miệng không thừa nhận mình sai! Nó vẫn luôn là cái loại bại hoại tiện nhân!”
Tiêu Mai chỉ ngón tay vào đầu Ngũ Y Y , hướng Tiêu Lạc nói, “Loại như nó, từ nhỏ đã lớn lên cùng với con đàn bà kia, nó mưa dầm thấm đất, có thể học đước cái gì tốt? Trong người chảy loại máu hạ tiện, em về sau không cần quan tâm tới nó. Có nghe thấy không Tiêu Lạc, chẵng lẽ em muốn chọc tức chết chị?”
Bọn họ ngay lúc đang cãi vã nhau, Ngũ Y Y từ từ đõ người đứng dậy, khóe miệng chảy xuống máu tươi, cô thở hỗn hễn, anh mắt tức giận, một bước hướng tới Tiêu Mai, chơ tới khi đi tới gần, đột nhiên giang hai cánh tay, liện bóp chặt cổ của Tiêu Mai, “Không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy! Không được phép vũ nhục mẹ tôi!M ẹ không hạ tiện! Ai cũng không được khi dễ mẹ của tôi! Ai cũng không cho phép!”
Ngũ Y Y điên cuồng kêu lên, cắn răng, muốn đem Tiêu Mai bóp chết.
“A aa…………..Cứu mạng a! Buông ta ra!Khốn kiếp mày, buông ra! Tiêu Lạc, mau cứu chị”
Tiêu Mai kéo tay Ngũ Y Y ra, con ngươi đều muốn lồi ra bên ngoài, hoảng sợ cầu cứu.
Tiêu Lạc đi tới gỡ tay Ngũ Y Y ra, Ngu Y Y tay bóp chắt như muốn giết người, Tiêu Lạc vội vàng khuyên nhũ, “Y Y, em phải bình tĩnh a, nhất định phải bình tĩnh, mau buông tay ra, có gì từ từ nói”
Vống đang ngồi trên sô pha ủ rũ Ngũ Phong Tập bị một màn kia làm cả kinh trợn mắt há mồm, không biết làm sao.
Ngũ Y Y mặt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Mai, cắn răng nghiến lợi quát, “Bà dám đánh tôi! Mẹ tôi còn chưa dám đánh tôi , bà dám đánh tôi! Bà dám đánh tôi! Dám nhục mạ mẹ tôi! Tôi giết chết bà!”
“Cứu mạng a!Lạc……….mau cứu chị…………mau cứu a!”
Ngũ Nhân Lệ cùng Ngũ Nhân Tâm đứng một bên xem đến choáng váng cả đầu.
Ngũ Nhân Aí mặt lạnh lùng, lặng lẽ cầm cái ghế gỗ, đi tới chỗ Ngũ Y Y, cắn răng giơ lên cao. Tiêu Lạc nhìn thấy màn này, sợ hãi kêu lên, “ Đừng! Nhân Aí không cần a!”
Ngũ Nhân Aí hung tợn đập ghế xuống.
Tiêu Lạc không chút suy nghĩ, nhánh chóng di chuyển thân mình che chở cho Ngũ Y Y.
Rắc Rắc.
Một tiếng thật lớn vang lên.
Tiêu Lạc buồn bực hừ một tiếng trong cổ họng.
“Á? Lạc? Lạc! Tiêu Lạc” Ngũ Nhân Aí hoảng sợ kêu lên, nhào tới chỗ Tiêu Lạc, hai tay run run muốn chạm vào phía sau lưng của Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc, thế nhưng vì con nhỏ Y Y kia mà dùng chính thân mình đỡ cho nó.
Ngũ Y Y ! Đây đều do tiện nhân mày giở trò!
Tao sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định !
Nước mắt Ngũ Nhân Aí không ngừng chảy xuống.
Ả bây giờ không nghĩ đến, Tiêu Lạc vẫn bao che cho tiện nhân kia.
Trong phòng nhất thời kinh ngạc, Tiêu Mai vốn sợ chết cũng không chú ý đến an nguy của mình, nhìn Tiêu Lạc, nức nở kêu gào, “Lạc! Lạc, em không sao chứ? Không sao chứ?”
Ngũ Y Y đang trong trong tức đột nhiên an tĩnh lại.
Tiêu Lạc thế nào?
Ngũ Y Y buông lỏng tay đang bóp cổ Tiêu Mai, quay lưng nhìn Tiêu Lạc.
Lại không nhìn được hắn.
“Tiêu Lạc?”
Ngũ Y Y run giọng kêu.
“Hả? Anh ở chổ này” Tiêu Lạc vẫn tư thế cũ gắt gao ôm Ngũ Y Y, chỉ là, đầu tựa lên bả vai của cô, trong miệng phun ra khí nóng ngay tại vành tai Ngũ Y Y.
“Anh làm sao vậy? Tại sao mọi người lại hỏi tới anh?”
“Ha ha , không có chuyện gì, anh là nam nhân, có thể có chuyện gì……………”
Trong phòng nhất thời nổi lên tiếng khóc.
Ngũ Nhân Aí khóc, Tiêu Mai cũng đang khóc( Chu tước: Ta cũng đang khóc, vì sao nam 9 không anh Lạc)
Ngũ Phong Tập há miệng run rẫy phân phó, “Mau! Mau g