
ên lúc này ko thể từ chối.
Ta lái xe đến đón nàng.
Dưới ngọn
đèn đường, ta nhìn nàng khuôn mặt mệt mỏi chật vật ngồi xổm ở lối đi bộ, đầu tóc rối bời, rõ ràng có dấu vết giằng co hoặc là đánh nhau. Ta đi
lên phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn ta, hai tròng mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương. Ta ngồi xổm xuống định an ủi nàng, bất quá còn chưa mở
miệng, nàng đã mở rộng hai tay bất ngờ ôm lấy ta. Nàng khóc thút thít
trong ngực ta như một đứa trẻ muốn làm cho người ta yêu thương. Sau đó
nàng nói: “Phi, chúng ta một lần nữa ở bên nhau được ko? Chúng ta đã bỏ
lỡ năm năm, cũng trải qua nhiều giày vò rồi.”
Trên thế
giới này chỉ có nàng gọi ta là Phi, giống như là xưng hô một cách đặc
biệt thân mật. A Du cũng chỉ gọi cả tên ta là Cao Phi. Cho dù thời điểm
ân ái nàng cũng gọi như vậy, giống như một cách suy nghĩ đặc biệt. Ta ôm nàng vào trong ngực, ta nói chúng ta sẽ ở bên nhau. Nam nhân phải có tự giác, giống như nữ nhân nhất định phải có tự trọng. Vì vậy, ngày hôm
sau ta đến Châu Bảo Hành mua một chiếc nhẫn kim cương năm ca-ra. Ta cảm
thấy có chút hơi lớn, hơn nữa có chút khoa trương. Nhưng sau khi nghe
người bán hàng thuyết phục, ta cảm thấy mua nó ta liền có thể mua được
hạnh phúc của cả thế giới. Vì vậy ta kêu nàng gói lại.
Ta nghĩ khi đó A Du thực ngu ngốc, nếu như nàng có thể đem chiếc nhẫn vàng trắng
bình thường đổi thành nhẫn kim cương năm ca-ra, có lẽ kết cục sẽ khác.
Ta đến nhà
trọ của nàng, vẫn là nơi năm năm trước chúng ta cùng nhau thuê. Ta đem
chiếc nhẫn cho nàng, hơn nữa còn quỳ gối xuống, ta dễ dàng nói ra, ta
yêu nàng, hi vọng nàng sẽ sống cùng ta. Nàng mặc bộ đồ ngủ Winnie the
Pooh rộng thùng thình, đầu tóc còn chưa chải, mang theo ánh mắt ko thể
tin được nhìn ta. Rồi nàng lập tức bật khóc, nói với ta nàng đồng ý. Ta
đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay gầy gò của nàng, kích cỡ vẫn như năm năm trước đây, chỉ nàng có thể đeo vừa chiếc nhẫn này. Ta đến nay không
biết kích cỡ nhẫn của A Du. Chiếc nhẫn bị nàng mang theo vào phần mộ, cả đời này ta cũng sẽ ko biết kích cỡ của nó.
Hôn lễ của
chúng ta cử hành ở khách sạn, thu hút khách mời từ bốn phương tám hướng. Thời điểm mục sư tuyên đọc lời thế, ta nhìn thấy nước mắt lóng lánh
trong mắt nàng, lăn trên gò má phấn đào vô cùng động lòng người. Nữ nhân thích khóc, tựu như nam nhân thích hút thuốc. Giống như là thuốc phiện, nữ nhân dùng nước mắt làm nam nhân mê say, sau đó khi bị nam nhân vứt
bỏ lại dùng nước mắt làm say chính mình. Ta lấy tay lau sạch nước mắt
của nàng. Ta nghe thấy nàng thổ lộ bên tai ta, Phi ta yêu ngươi. Ta gật
đầu mỉm cười, biểu đạt với tất cả khách mời sự yêu thương của mình đối
với vợ.
Chúng ta
hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam. Chúng ta thoải mái vui đùa, thỏa sức mỉm cười, còn có mỗi tối đều ân ái. Nửa tháng sau, chúng ta từ Nam Hải trở
lại tiến vào nhà mới. Nhà mới là chúng ta cùng nhau mua, căn bản ko thể
so sánh được với nhà của A Du. Nhưng nó cũng ko nhỏ, 148 thước vuông,
một con số rất may mắn. Ta trên giường mới hôn tân nương, bàn tay tiến
vào bên trong nội y của nàng cọ xát. Ta tuyệt không đứng đắn cũng không
cần đứng đắn, ta nói với nàng nhiều chuyện trêu đùa, nàng bàn tay trắng
mịn nắm thành quyền đánh ta, nói ta hạ lưu. Vì vậy, ta thật sự liền làm
rất nhiều việc hạ lưu khó có thể nói thành lời. Sau khi kết hôn ba
tháng, cuộc sống của chúng ta dần dần yên bình giống như lúc xưa.
Kết hôn được mười tháng, ta bắt đầu có ảo giác. Ta biết đó chỉ là ảo giác, nhưng nó lại rất chân thật.
Mỗi lần
cùng Giai Cảnh ân ái, ta bắt đầu cảm thấy có điểm không chân thực. Trái
lại khi cùng A Du, mỗi lần ân ái cùng Giai Cảnh đều là ta chủ động. Ta
biểu hiện với nàng những biểu hiện sắc dục đặc hữu của nam nhân, ta lấy
tay từ từ vuốt ve thân thể của nàng. Ngón tay thô ráp của ta lưu lại dấu vết trên da thịt trắng mịn, ta rất tập trung. Còn có, vợ của ta, nàng
biết hưởng thụ hơn so với A Du, nàng là người thừa hoan. Mà trong cuộc
sống vợ chồng của ta và A Du, A Du luôn là người khơi mào, cũng là người thừa thụ. Thừa thụ cùng thừa hoan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại
xác nhau một trời một vực.
Ta nghĩ
đáng đời A Du trước đây, nếu như nàng không chạm vào ta, ta cũng không
cần hận nàng như vậy. Cho dù ko hận thân thể của nàng, ta cũng chán ghét nó. Nhưng ko ngờ là chỉ cần mỗi lần ta nhắm mắt lại, ngón tay ta đang ở trên người Giai Cảnh bỗng biến thành đang trên thân thể khô gầy của A
Du. Trong đêm tối, dưới thảm lạnh như băng, nàng luôn có thể mặt dày mày dạn đè lên ta. Nàng rên hừ hừ, ta không để ý tới nàng, nàng cũng không e lệ, vẫn tiến thẳng đến. Một năm sau khi nàng chết ta thường nghĩ đến
vấn đề này. Ta nghĩ, nếu như A Du chưa bao giờ chủ động, ta có thể muốn
nàng hay ko. Sau đêm tân hôn, ta chán ghét nàng, hận nàng ko giống một
nữ nhân đứng đắn, lại có thể hạ dược nam nhân. Chỉ là, ta luôn không có
đáp án, vì vậy ta cũng ko nghĩ nữa.
Ta cùng
Giai Cảnh ân ái bắt đầu không tập trung, ta nghĩ có thể là do ta mệt
mỏi. Gần đây công việc của ta rất mệt, có chút ko thuận lợi. Ta quyết