
mặc kệ họ xử lý thế nào, cho
thuê cũng tốt, bán cũng tốt, về sau sẽ bảo đảm cho họ áo cơm không lo,
ít nhất đây là chút tâm ý cuối cùng của người làm con dâu như ta.
Chỗ ở của
ta hiện tại, ta luyến tiếc ko muốn cấp cho bất cứ kẻ nào, dù cho nơi đó
lạnh như băng nhưng là nơi có những kỷ niệm của ta và Cao Phi. Ta chỉ
muốn để cho Cao Phi, nhưng ta biết rõ tính tình hắn, người kiêu ngạo như vậy chắc chắn một mảnh cũng ko muốn. Cho nên, ta giữ lại nó, mặc cho nó bị gió thổi nắng phơi, xem như nó chứng kiến cho ta đoạn tình cảm này.
Ta đi siêu thị mua rất nhiều thứ, quyết định đến thăm cha mẹ chồng.
Kết hôn hai năm ta chỉ thấy bọn họ hai lần, lần thứ nhất khi cha ta thả bọn họ ra,
lần thứ hai là ở hôn lễ của ta cùng Cao Phi. Hai lần bọn họ nhìn thấy ta đều là nơm nớp lo sợ, giống như là chuột nhìn thấy mèo, yêu tinh gặp
phải Tôn Ngộ Không.
Ta đứng trước cửa cố gắng hết sức điều hòa tâm tình của mình, trong lòng nói, Hà Du Cẩn, cố gắng lên, hảo hảo mìm cười.
Ta tháo giày, mỉm cười bước vào, thanh âm vang dội hướng bên trong kêu: “Cha, mẹ. Con tới thăm hai người.”
Ta tin tưởng thanh âm của ta vượt qua bảy mươi đê-xi-ben, bởi vì cha mẹ chồng ta đều sợ hãi.
Cha chồng
ta tay đang cầm kính lão dừng lại giữa ko trung, hồi lâu ko động. Ta
cười hì hì đi vào, ngồi xổm xuống cầm kính đeo lên cho ông, “Ha ha, cha
muốn xem báo sao?”, sau đó thực hòa nhã đem tờ báo trên bàn đưa đến.
Ta xoay người hướng mẹ chồng nói: “Mẹ, con mua cho hai người rất nhiều thứ, con sẽ để vào trong tủ lạnh.”
Ta như một người con dâu bình thường, hoàn toàn ko để ý nhị lão kinh ngạc, ta sắm vai một người con dâu nhu thuận.
Ta nhét đầy mọi thứ vào tủ lạnh, sau đó lại đi làm vệ sinh. Ta một buổi sáng cùng
một buổi chiều làm cho nhà bọn họ ko nhiễm một hạt bụi. Cho tới bây giờ
ta cũng không biết mình có thể làm nhiều việc như vậy. Ta tỉ mỉ lau khắp sàn nhà, đem toàn bộ quần áo giặt xong, ta thậm chí còn xuống bếp làm
năm món ăn.
Ta bưng chén cơm mỉm cười nhìn bọn họ, thời điểm ta cười rộ lên kỳ thực rất đẹp mắt, cha mẹ già cũng rất thích.
Lúc ăn cơm
tối, ta thậm còn chuẩn bị nước nóng cho cha chồng rửa chân, ta đem một
chiếc chậu nhỏ, trên tay cầm khăn lông nói với cha Cao Phi: “Cha, con
rửa chân cho người.”
Cha chồng
ta nhìn mẹ chồng, mẹ chồng ta lại nhìn ta, muốn biết ta có tâm địa gian
xảo gì, bởi vì năm đó với thủ đoạn để có được Cao Phi của ta, bọn họ vẫn cảm thấy sợ.
Cha chồng
đã lớn tuổi, hơn nữa bởi vì ngồi nhiều lâu ngày nên thần kinh cảm giác
bị thoái hóa, trời lại lạnh, ta sợ ko nhiệt độ ko đủ nên chuẩn bị nước
rất nóng. Ta từng chút từng chút rửa chân cho ông, nghĩ thầm, người này
cho ta Cao Phi ta yêu nhất, ta rất cảm kích. Nhưng là vì liên quan đến
ta ông chịu ko ít khổ cực, ta thấy thẹn với ông.
Đại khái là bọn họ cũng không chịu được ta thần kinh thất thường như vậy liền gọi
điện thoại cho Cao Phi. Cao Phi vừa vào cửa liền tức giận ngất trời.
Ta vừa định nói, “Vừa vặn, Cao Phi, chúng ta người một nhà cùng nhau ngồi một chút đi.” liền bị hắn kéo đi ra ngoài.
Đúng, ko phải là dắt đi mà là kéo đi, lôi đi, đem ta ẩy vào trong xe làm đầu ta đập vào trên ghế.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Cao Phi đã lái xe rời đi.
Hắn mở miệng: “Hà Du Cẩn, ngươi phát bệnh thần kinh?”
“Ta không có điên.” Ta sờ sờ cái gáy, rất đau. Cao Phi, ngươi là đồ tồi.
“Vậy ngươi
không có chuyện làm đi quấy rối cha mẹ ta?” Hắn trợn mắt với ta, hai mắt đỏ bừng. Trong trí nhớ của ta Cao Phi chưa từng như vậy, hắn luôn luôn
nho nhã, sẽ không động thủ với nữ nhân, dù cho hận ta cũng sẽ không đả
kích ngấm ngầm hay công khai. Hôm nay biểu hiện của hắn thực đã làm thay đổi suy nghĩ của ta.
“Ta không có quấy rầy, Cao Phi, ta là yêu thích bọn họ.” Ta giải thích.
Hắn bị từ
‘yêu thích’ của ta làm cho nghiến răng nghiến lợi, cắn răng nói: “Hà Du
Cẩn, ta thực thay người bị ngươi yêu thích cảm thấy bi ai. Nếu như mỗi
người cũng giống như ngươi, như vậy trên thế giới này yêu thích vốn là
một loại tội ác. Ngươi rốt cuộc có biết hay không người bị ngươi yêu
thích phải trả giá lớn như thế nào để gánh chịu yêu thích của ngươi?!”
Hắn cơ hồ là gầm thét, như một con sư tử nguy hiểm nổi giận.
Ta cắn
răng, không còn lời nào để nói, đúng vậy, Cao Phi nói không sai. Bởi vì
ta, một năm kia, bọn bắt cóc làm cho cha chồng ta trong quá trình chạy
trốn té ngã gãy một chân, từ đó phải ngồi xe lăn sống qua ngày.
Là ta có
tội, ta đến nay vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay khi ta nắm
một chân bị gãy của cha chồng, đó là lần đầu tiên ta đụng vào. Thần kinh ở chân lâu ngày đã thoái hóa, da thịt đã héo rút, một chân cong vẹo,
nhìn như chân bó của nữ nhân xã hội cũ, khô héo như một cái cây già. Ta
biết rõ tội của ta ko thể tha thứ. Nhưng ta cũng không phải cố ý. Ta
cũng không biết sự tình sẽ như vậy, “Cao Phi, đối với tổn thương năm đó, ta không phải cố ý.”
“Đúng,
ngươi không phải cố ý!!! Nhưng bọn họ vẫn sợ ngươi ko phải sao? Ta cũng
cố hết sức tránh cho ngươi tiếp xúc với họ thế nhưng hôm nay ngươi… Ta
ko hiểu ngươi đến tìm họ làm gì. N