
t bỏ cô, hắn ngốc mà buông tha sao?
Ha. Cô bởi vậy mà cảm thấy kinh ngạc, thương tâm, điều này mới thật sự đúng là quái lạ!
Đường Hải Nhân, thanh tỉnh chút đi! Chẳng lẽ mày đến bây giờ còn có điều chờ mong đối với người đàn ông kia, còn chưa hoàn toàn chết tâm sao?
“Không nên, không nên!” Cô lắc đầu vỗ mặt, phủ nhận ý tưởng thật đáng buồn lại buồn cười trong lòng kia, muốn bản thân xuất ra chí khí.
Mặc dù hành vi hắn vội vã chạy tới tìm cô phân rõ giới tuyến thực sự làm cô hơi khó chịu, nhưng điều này vừa khéo lại giúp cô nhận rõ thực tế, mau chóng dứt bỏ hoàn toàn lưu luyến đối với hắn, xem ra đây cũng coi như là một chuyện tốt, không sai, là chuyện tốt…
Hắn vô tình hay lắm, nịnh hót giỏi lắm, vô tâm vô phế tuyệt lắm…
Trong lúc Đường Hải Nhân tâm tình rối loạn tự an ủi mình, Mạc Kiệt đã đến ngoài cửa, ấn vang chuông cửa.
Cô ổn định tâm thần đi mở cửa, nhìn thấy tên đàn ông kia một bộ dạng thần thái sáng láng, một phần trong lòng vừa được “cổ vũ” lại không khỏi bị xẹp xuống, lén lút đau xót.
Nhưng vừa cúi mắt xuống, kỳ quái, cô thấy bên chân hắn còn có một cái vali.
“Đi làm thủ tục sao lại mang hành lý?” Chắc không phải là hắn muốn thuận tiện nghỉ phép xuất ngoại, chúc mừng bản thân lấy được cổ phiếu, sắp khôi phục độc thân chứ?
“Muốn làm thủ tục cho nên mới mang theo hành lý.” Hắn giống như đọc khẩu lệnh trả lời, trên mặt mang theo một chút ý cười làm cho người ta nghĩ không ra.
“A…” Cô còn chưa có thời gian suy nghĩ, người đàn ông đã lách mình, tự mình đẩy cửa vào, tiêu sái đứng vững ở phòng khách nhỏ, gọn gàng dọn xong hành lý.
“Anh muốn check in.”
“Che… Check cái gì?” Hắn rốt cuộc đang nói cái gì?
“Anh muốn check in, ở đây, phòng của em là phòng kia phải không?” Hắn hỏi, đồng thời đôi chân dài đã đi về phía phòng cô.
Căn cứ vào quán tính thói quen… hoặc là nên nói là giống như ý thức lãnh thổ của giống đực, trước kia hắn rất ít tới đây, bình thường đa phần đều là cô đi tới nhà hắn gặp mặt, cho nên hắn không có quen thuộc với chỗ này lắm.
“Chờ một chút! Anh rốt cuộc đang làm cái gì?” Cô vọt tới trước mặt hắn cản lại, không hiểu hiện tại hắn lại đang diễn xuất cái gì.
Ở đây? Tự cho là rất hài hước ha!
“Em đã kiên trì muốn chuyển ra, vậy anh cũng chuyển lại đây cùng với em sống.” Hắn luận điệu một cách đương nhiên.Dưới tình huống vô luận như thế nào cũng không muốn mất đi cô, lại không thể miễn cưỡng lưu cô lại, cho nên hắn đành phải đi theo cô, về sau cô đi chỗ nào, hắn phải đi chỗ đó, bằng không hắn sẽ luôn cảm thấy trong lòng luyến tiếc, mà hắn cũng thật sự không thể chịu đựng được cái loại cảm giác “chột dạ” đến nổi sắp phát điên này, cho dù…
Được rồi, nhìn quanh bốn phía, hắn thừa nhận phải chuyển tới nơi nhỏ như thế này, tâm lý có một chút “không quen”, nhưng vì để được ở bên cạnh người phụ nữ mà mình yêu thương, hắn nguyện ý thỏa hiệp một chút, không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất.
“Ai cho phép anh ở đây!” Buồn cười, cô không muốn sống cùng hắn nên mới chuyển về đây nha, làm sao có thể cho hắn check in?
“Pháp luật.” Mạc Kiệt mở ra ngăn vali, bày ra hôn thú, cùng với một nụ cười suất khí vô cùng. “Chúng ta là vợ chồng, căn cứ quy định của điều 1001 luật dân sự, vợ chồng có nghĩa vụ ở chung với nhau.”
Người nam nói đúng lý hợp tình, người nữ nghe lại nổi trận lôi đình.
“Anh đừng náo loạn được không!” Cô không thể hiểu nổi nhìn hắn chằm chằm, còn có tờ hôn thú kia…
Đi đóng khung hồi nào vậy trời?
“Anh rất nghiêm túc, bà xã.” Hắn lau đi dấu tay phá hư sự hoàn mỹ trên cái khung, giống như đang đánh bóng quyết tâm “phụ xướng phu tùy[1'>” của hắn.
“Đi ra ngoài, lập tức rời khỏi nhà của em.” Cô chỉ vào cửa ra lệnh đuổi khách, lười biếng cùng người đàn ông này nói thêm bất cứ điều gì, cảm thấy hành vi của hắn thật sự rất vô lý.
Nhưng mà Mạc Kiệt lại làm bộ như không nghe thấy, ngược lại yên lặng đánh giá phòng khách, đem hôn thú đặt ở một vị trí dễ thấy, nét mặt thưởng thức giống như vừa đặt một tác phẩm nghệ thuật, không nghĩ tới tối hôm qua gấp gáp tới quán khi chủ quán sắp đóng cửa, kết quả này làm cho hắn rất vừa lòng.
“Tin hay không em báo cảnh sát!” Mắt thấy hắn đứng lù lù ở đó không đi, cô đành phải tức giận uy hiếp.
“Xin cứ tự nhiên, có điều anh khuyên em đừng lãng phí tài nguyên của xã hội, cảnh sát đến đây chắc là sẽ khuyên em theo anh về nhà, bà Mạc.” Hắn gọi cô ngọt ngào, khí định thần nhàn[2'> chỉa vào “kim bài miễn tử” đặt trên ngăn tủ, vẻ mặt thảnh thơi hoàn toàn là của một tên vô lại có tác phong nhanh nhẹn lại anh tuấn tiêu sái!
Đường Hải Nhân nhất thời yên lặng, trước kia cũng không biết được gả đàn ông này da mặt dày như vậy, cư nhiên còn có mặt mũi ở đây cường điệu quan hệ hôn nhân của hai người, cũng không ngẫm lại là ai cô phụ sự tín nhiệm của cô, tổn thương lòng của cô.
Cô thực sự rất muốn báo cảnh sát bắt gả đàn ông này! Đáng tiếc trời sinh cô cá tính nhút nhát, làm sao có thể muốn cảnh sát chú ý, để cho hàng xóm dòm ngó, nói không chừng còn có thể bị lên tin tức đêm nay, loạn nháo ra cả một chuyện cười làm cho cha mẹ té xỉu…
“Vậy anh vào phòng.”