
Chung
Tình không cho Chu Minh lái xe, mà để anh ngồi ghế bên cạnh ghế lái. Chu Minh
vừa lên xe đã bắt đầu than thở. Chung Tình không để ý đến anh, kệ cho anh nói.
Chu
Minh đột nhiên ngồi thẳng lên, phụng phịu nhìn cô, “Em đi Mĩ làm gì?”
Chung
Tình trầm mặc một chút, “Giúp bạn.”
“Bạn
nào? Mạnh Tưởng là người bạn Mĩ đó sao?” Ngữ khí của Chu Minh đầy vẻ châm
chọc, anh cười lạnh một tiếng.
Chung
Tình biết nhất định anh đã nghe được đoạn đối thoại của cô và Luyến Kinh, không
biết nên nói thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
“Quan
hệ của em và Mạnh Tưởng là thế nào? Tại sao cậu ta lại đợi em mười năm?” Chu
Minh cảm thấy trong ngực buồn bực, khi anh nghe thấy hai người nói những lời
này, phổi anh dường như muốn nổ tung. Thì ra, Chung Tình và Mạnh Tưởng mới là
xứng đôi vừa lứa trong mắt mọi người, mà ở trước mặt mình, họ lại giả vờ là bạn
tốt.
“Nhà
bọn em là thế giao, từ nhỏ đã quen biết, trước đây anh ấy thích em.” Chung Tình
bình thản nói.
“Không
chỉ trước kia, bây giờ cậu ta chẳng phải đối với em vẫn là nhớ mãi không quên
sao? Vừa rồi lúc anh hôn em, sắc mặt cậu ta khó coi như vậy, em đẩy anh ra,
cũng là vì cậu ta.” Chu Minh càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, vốn tưởng rằng
tình cảm của Mạnh Tưởng với Chung Tình chỉ là đơn phương, nhưng không ngờ quan
hệ của họ lại nhiều khúc mắc như vậy. Mười năm, phải như thế nào thì mới có thể
chờ một người suốt mười năm?
“Chu
Minh, bây giờ em và Mạnh Tưởng chỉ là bạn tốt, tin hay không tùy anh.” Chung
Tình biết Chu Minh tức giận, nhưng anh mới là bạn trai hiện tại của cô, sao lại
đi so đo với Mạnh Tưởng.
“Em đi
Mĩ làm gì?” Chu Minh lạnh lùng hỏi.
“Công
ty Mạnh Tưởng xảy ra vấn đề, em đi Mĩ tìm bạn giúp đỡ.” Chung Tình trả lời chi
tiết.
“Giúp
cái gì?” Chu Minh nhớ cô không nói câu gì đã bay thẳng đến Mĩ, nhất định là vì
chuyện khẩn cấp nên cô mới kích động như vậy
“Vay
tiền, Mạnh Tưởng cần gấp năm trăm vạn.” Chung Tình lạnh nhạt nói.
“Em tại
sao không tìm anh?” Lửa giận trong lòng Chu Minh càng cháy mạnh, cô không coi
anh là bạn trai sao, khi xảy ra chuyện gì, anh cũng đều bị vất ở bên ngoài. Nhớ
lúc nãy ở nhà hàng, Chung Tình và Mạnh Tưởng trrao đổi ánh mắt, càng nghĩ càng
giận. Chắc chắn họ không chỉ đơn giản là bạn tốt như vậy.
“Em
không muốn làm phiền anh.” Thực ra Chung Tình không biết Chu Minh liệu có số
tiền này không, hơn nữa cô cũng không muốn anh đoán mò, giống như bây giờ.
“Chung
Tình, là em không đủ tin tưởng anh, hay là vì em căn bản không muốn tin? Em
dùng thái độ gì để ở bên cạnh anh?” Chu Minh tức giận nói, mình đã sắp kết hôn
với cô, mà cô vẫn luôn dùng bộ dáng lạnh lùng này để đối phó với anh.
“Chu
Minh, em không muốn cãi nhau với anh, nếu không muốn kết hôn với anh, em sẽ
không đồng ý lời cầu hôn của anh. Chuyện của em và Mạnh Tưởng chỉ là quá khứ,
anh truy cứu tiếp thì có ích gì?” Chung Tình cứng rắn nói.
“Trước
đến giờ em luôn giữ bộ dạng không liên quan đến mình, tại sao vừa nhắc đến Mạnh
Tưởng em lại nóng nảy? Chột dạ à?” Chu Minh cười lạnh.
Chung
Tình hung hăng trừng mắt nhìn anh, không nói gì.
Cứ như
vậy, hai người trầm mặc đi đến Chu gia. Chung Tình dừng lại, mở cửa xuống xe,
đi thẳng ra ngoài.
Chu
Minh đuổi theo, kéo cô đối mặt với mình, “Chung Tình, anh chỉ không thích em
đối xử với anh như vậy, dù anh cố gắng thế nào, em vẫn lạnh như băng. Anh vốn
tưởng rằng em vẫn luôn như vậy, nhưng khi đối mặt với Mạnh Tưởng, em lại không
còn bình tĩnh nữa. Em bảo anh phải nghĩ thế nào
Chung
Tình nhìn anh rống lên, cuối cùng cũng đã hiểu, thở sâu, chậm rãi mở miệng, “Em
xin lỗi, chuyện của em và Mạnh Tưởng là quá khứ rồi, nếu anh muốn biết, em sẽ
nói với anh.”
Chu
Minh dang hai tay, dùng sức ôm cô vào ngực, “Anh chỉ muốn trong mắt em có anh,
chỉ có anh thôi.”
Chung
Tình nhắm mắt, đưa tay ôm lại anh. Cô làm người thật sự thất bại, luôn luôn
khiến người khác đau khổ.
Sau đêm
đó, Chu Minh cũng không truy hỏi vấn đề của Chung Tình và Mạnh Tưởng nữa. Chu
Minh là một người sống có mục tiêu, một khi anh đã xác định cái gì, sẽ không
bao giờ buông tay. Anh còn thật sự suy xét mối quan hệ giữa Mạnh Tưởng và Chung
Tình, nếu giữa họ thật sự có chuyện gì, Chung Tình sẽ không đồng ý lời cầu hôn
của anh, anh quyết định không tự tìm phiền não nữa, cho dù thế nào thì bây giờ
Chung Tình cũng là người của anh, Mạnh Tưởng chỉ là kẻ thất bại. Chu Minh nghĩ
như vậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, lại đẩy nhanh hơn công tác chuẩn bị
hôn sự.
Nhưng
người tính không bằng trời tính, Chu Minh không ngờ rằng, một trở ngại lớn đang
chờ anh và Chung Tình.
Lúc
Phương Thục Anh hẹn Chung Tình ra ngoài, Chung Tình đã có dự cảm không tốt. Quả
nhiên, khi cô mở phong thư Phương Thục Anh đưa, lòng cô suy sụp, sắc mặt trắng
bệch.
“Rời
khỏi Chu Minh đi.” Giọng nói lạnh như băng của Phương Thục Anh giống như lưỡi
dao xẹt qua thủy tinh, bén nhọn, đâm vào màng tai của Chung Tình đau đớn.
Chung
Tình chậm rãi đặt những tấm ảnh chụp xuống, thở sâu, “Vì sao?”
Phương
Thục Anh cười lạnh một tiếng, “Tôi vốn