
cô biến mất, trong lòng thẫn thờ, chậm rãi đi vào phòng.
Hôm sau,
dưới yêu cầu của Luyến Kinh, Chung Tình và mọi người lại có một ngày làm việc
năng suất. Mà Du Luyến Kinh, mặc dù mang theo đôi mắt thâm đen, lại hồn nhiên
như một nữ siêu nhân dư thừa tinh lực, một mình làm hết mọi công việc. Cho đến
khi cô mỉm cười gật đầu, trợ lý của cô mới thở phào nhẹ nhõm, nói những người
mẫu đã hoàn thành công việc, bắt đầu thu dọn. Luyến Kinh vẫn đứng phía sau
Chung Tình đưa ra ý kiến, cẩn thận tỉ mỉ.
Rốt
cuộc, Luyến Kinh xem qua ảnh chụp một lần, mới cười vươn vai, “Quá tuyệt vời,
Tiểu Tình, cô thật sự rất tuyệt.” Cô vui vẻ vì Tiểu Tình có tinh thần hợp tác
rất cao, cho dù cô nói gì, Tiểu Tình đều lập tức hiểu, không có chướng ngại. Du
Luyến Kinh rất hài lòng vì có thể làm việc như mình mong muốn, cảm kích nắm tay
Tiểu Tình, “Cám ơn.” Chung Tình mỉm cười, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Trải
qua sự cố gắng của tất cả mọi người, hợp đồng hợp tác với Lăng Vân thuận lợi
hoàn thành. Công ty Lăng Vân nghe thấy Luyến Kinh khen ngợi Sĩ Đạt không dứt
miệng, cũng bắt đầu có hứng thú với việc hợp tác dài hạn với Sĩ Đạt, hai bên
tiến hành đàm phán, Tiểu Tình rốt cuộc cũng có thể viên mãn kết thúc công việc.
Quản lý
khen ngợi Chung Tình làm việc xuất sắc, vì công ty được tăng thêm danh tiếng.
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Chung Tình , quản lý muốn cho cô nghỉ thứ sáu, cô cũng
không từ chối, đem toàn bộ công việc bàn giao lại, rồi cầm túi xách đi ra khỏi
công ty.
Cô đi
vào thang máy, đối mặt với không gian kín bưng, mệt mỏi tựa vào tường, sự mệt
mỏi suốt hai ngày dường như trào ra, thân thể đau nhức vô lực, trái tim lại
nặng nề buồn bã.
Vô thức
nghĩ đến bộ dáng Mạnh Tưởng ôm Luyến Kinh tối hôm qua, trong lòng lại có chút
hâm mộ, lúc mệt có thể có người ôm lấy thật tốt! Có lẽ, đã đến lúc tìm một
người rồi gả đi rồi!
**
Chung
Tình đẩy cửa vào nhà, thấy Tiêu Tố Tâm đang ở nhà, kinh ngạc gọi khẽ, “Mẹ?”
Không phải bà đang ở nhà Tiểu Duệ sao? Sao hôm nay lại về?
“Tiểu
Tình? Sao còn không đi làm?” Tự nhiên có mặt ở nhà, thực là ngạc nhiên.
“Hôm
nay con được nghỉ.” Tiểu Tình ném túi xách sang một bên, đi qua ôm lấy mẹ, tựa
vào vai bà mà làm nũng. Vẫn là ôm mẹ ấm áp nhất.
“Sao
vậy? Sắc mặt không tốt lắm? Lại thức đêm hả?” Tiêu Tố Tâm vuốt vuốt mặt cô, đau
lòng thấy cô gầy đi.
“Con
rất khỏe, mẹ, con muốn ăn canh mẹ nấu. Hôm nay mẹ không đến nhà Tiểu Duệ ạ?”
Tiểu Tình đã vài ngày không gặp mẹ, rất nhớ bà.
“Hôm
nay không đi, đêm nay Mạnh gia muốn đến chơi, mẹ phải chuẩn bị vài thứ.” Tiêu
Tố Tâm thấy con gái làm nũng, nở nụ cười, lớn rồi mà như trẻ con.
“Đêm
nay?” Tiểu Tình sửng sốt, suốt mấy tháng nay hai nhà đều bận, thời gian tụ tập
cũng không có. Vậy là tối nay Mạnh Tưởng cũng đến? Hôm qua gặp anh, không nghĩ
nhanh như vậy đã gặp lại.
“Đúng
vậy, bố mẹ nuôi của con vừa từ nước ngoài về, mang quà về cho các con.” Tiêu Tố
Tâm không nhận ra Tiểu Tiểu thất thần, bỏ cô ra đi vào bếp. Tiểu Tình muốn ăn
canh, vậy thì đêm nay nấu canh là được. “Con muốn ăn canh gì?” Tiểu Tình thích
nhất ăn canh xương sườn, nhưng sắc mặt cô dạo này không tốt, Tiêu Tố Tâm cho
rằng làm món súp hầm là tốt nhất.
“Mẹ,
tối con có việc, không ăn cơm ở nhà.” Tiểu Tình đi đến cửa bếp.
“Phải
ra ngoài à? Con đã mệt như vậy, còn không nghỉ ngơi” Tiêu Tố Tâm thấy hai mắt
cô thâm đen thì đau lòng.
“Mẹ, mẹ
cứ nấu đi, buổi trưa con ăn.” Tiểu Tình đột nhiên thấy không thể phụ lòng mẹ,
cô đến ôm lấy hai vai bà, “Mẹ, mai con và mẹ ra ngoài mua sắm được không? Hai
mẹ con mình đã lâu không cùng đi dạo phố.”
Tiêu Tố
Tâm nhìn khuôn mặt thành tâm của cô tươi cười, “Được, dù sao Tiểu Duệ cũng muốn
có thế giới hai người của nó.”
Chung
Tình cười nhẹ, “Có mẹ trông nom, nó dám oán giận?” Thì ra là mẹ sợ ảnh hưởng
đến hai người họ mới trở về?
“Người
trẻ tuổi đều giống nhau, người lớn nói nhiều quá sẽ phát chán.” Tiêu Tố Tâm
cười lắc đầu.
“Con
không như vậy mà. Bố mẹ không ở nhà, rất cô đơn.” Tiểu Tình cố ý lộ ra biểu
tình ủy khuất.
Tiêu Tố
Tâm đau lòng ôm con gái, “Con bé ngốc, bố mẹ rất nhớ con. Chờ đến khi con lấy
chồng, tự nhiên sẽ có người nhớ thương con.”
“Mẹ.”
Tiểu Tình ôm lấy mẹ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể bà, hương vị của người thân luôn
là ấm áp nhất.
“Đêm
nay ra ngoài với bạn à?” Tiêu Tố Tâm thuận miệng hỏi, Tiểu Tình về nhà không
lâu, bạn bè của cô rất ít.
Chung
Tình ngẩng đầu, nghĩ kĩ một lát, nói, “Đi xem mặt ạ.”
“Xem
mặt?” Tiêu Tố Tâm không khỏi đề cao âm điệu, trừng mắt nhìn cô.
Chung
Tình buông mẹ ra, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy ạ.” Nói xong, xoay người đi khỏi
bếp.
Tiêu Tố
Tâm vội đuổi theo, “Tiểu Tình, con…. Không phải vì bị kích thích đấy chứ?”
Không lẽ lúc bà không có nhà, Chung Bình thúc giục cô?
Chung
Tình bị biểu tình của mẹ chọc cười, cô thật tình giải thích, “Con đi tìm một
người bạn trai không tốt sao?”
“Tốt…
Rất tốt, nhưng mà, con không nên dùng cách xem mặt.” Tiêu Tố Tâm đi theo cô vào
phòng, “Nếu không, để bố giới thiệu cho con vài người trong bệnh viện?”
“Mẹ, mẹ
gả cho bác