
n sắc không chút ánh sáng, xương gò má nhô hẳn lên. Chung Tình chậm
rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, kinh ngạc nhìn anh, anh nhất định mệt
gần chết rồi. Mấy hôm trước, anh vẫn ở bên cạnh cô, mà cô không hề để ý đến sự
mỏi mệt của anh, còn thường xuyên khiến anh phải quan tâm. Cô chỉ quan tâm đến
Chu Minh, nói với anh nhiều nhất cũng là Chu Minh, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Trong lòng Chung Tình khẽ nhói, là tại mình không quan tâm đến anh, nếu không
đã có thể nhận ra sự khác thường của anh.
Cô lấy
di động thử gọi lại cho Luyến Kinh, di động vẫn không liên lạc được. Cô thở dài
nhìn Mạnh Tưởng.
Đi vào
phòng, ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Mạnh Tưởng ngủ say, trong lòng chua xót,
hốc mắt trở nên mơ hồ. Cô cứ như vậy lẳng lặng ở bên anh suốt một đêm.
Ngày
hôm sau, Mạnh Tưởng tỉnh. Khi anh nhìn thấy Chung Tình nằm trên chiếc ghế cạnh
giường, kinh ngạc không nói lên lời, tại sao Chung Tình lại ở đây? Chẳng lẽ đêm
qua cô không v
Anh
nghiêng mặt yên lặng nhìn Chung Tình đang ngủ, nửa khuôn mặt bị che khuất, thân
thể hơi co lại, tay phải đặt trên mặt, sắc mặt cũng không tốt, nhất định là
khuya mới ngủ. Anh nuốt xuống một chút, phát hiện cổ họng khô nóng, chắc là do
cả đêm không uống nước. Nhưng anh không đành lòng đánh thức Chung Tình, đành
tình nguyện chịu khát, vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Y tá đi
vào thấy anh đã tỉnh, mở miệng nói: “Anh tỉnh rồi à?” Mạnh Tưởng gật đầu.
Y tá
kiểm tra chai truyền dịch của anh, nhẹ giọng nói: “Bạn gái anh ở bên cạnh anh
cả đêm, năm giờ sáng mới ngủ, thật khổ cho cô ấy.”
Mạnh
Tưởng trong lòng đau xót, nhìn Chung Tình, cảm giác còn khó chịu hơn sự đau đớn
bên trong cơ thể.
Chung
Tình giật giật, chậm rãi mở mắt ra, cô nghe thấy có tiếng nói nên tỉnh lại. Vừa
mở mắt, thấy Mạnh Tưởng đã tỉnh, cô vội vã đứng lên, xoa xoa mái tóc rối, tới
bên cạnh giường, “Anh tỉnh rồi à?”
Mạnh
Tưởng cảm thấy yết hầu như bị dị vật ngăn chặn, căn bản không phát ra âm thanh
gì được, chỉ có thể gật gật đầu.
Chung
Tình cầm cốc và bình nước trên tủ đặt cạnh giường, rót nước đưa lên môi cho
anh, nhẹ nhàng nói: “Khát lắm rồi phải không?” Môi anh đã đỏ rực, cho thấy anh
rất khát. Mạnh Tưởng nhấp nhấp môi, giọng khàn khàn: “Tiểu Tình, cám ơn em.”
Chung
Tình đặt cốc xuống, mỉm cười: “Em gọi điện cho Luyến Kinh, nhưng điện thoại của
cô ấy không liên lạc được, có phải đã đi công tác rồi không?” Cô định an ủi anh
không phải Luyến Kinh không đến thăm anh.
Mạnh
Tưởng nhìn ánh mắt cô, căng thẳng, cô vẫn chưa biết anh và Luyến Kinh đã chia
tay, “Cô ấy không có ở thành phố W.” Sau khi nghỉ việc, Luyến Kinh đã đến Bc
Kinh tìm người đàn ông kia.
“Đúng
vậy, nếu cô ấy ở đây nhất định sẽ đến. Em thấy bố mẹ nuôi không có nhà, một
mình anh rất đáng thương, đành phải ở đây trông nom anh thay Luyến Kinh.” Chung
Tình xoay người nói, nói xong không đợi anh trả lời, bước ra khỏi phòng bệnh.
Mạnh
Tưởng nhớ ra tối qua là cuối tuần, là ngày Chu Minh đến Chung gia. Vậy tối qua
nếu cô ở lại đây, Chu Minh có phải cũng biết không? Nghĩ cả đêm Chung Tình
không về nhà, trong lòng lại bắt đầu phập phồng, chẳng lẽ Chu Minh đồng ý rồi
cô mới đến?
Chỉ
chốc lát sau, Chung Tình đã trở lại. Trên tóc cô còn vương vài giọt nước, cô đi
rửa mặt.
Mạnh
Tưởng nhẹ giọng nói: “Tiểu Tình, tìm giúp anh một y tá chăm sóc, em về đi. Đêm
qua không ngủ, nhất định mệt lắm rồi.”
Chung
Tình nói không sao, đồng nghiệp biết người nhà anh không có ở thành phố, sẽ
thay nhau đến đây trông nom cho anh. Cô chờ đồng nghiệp của anh đến sẽ đi.
Mạnh
Tưởng nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Bố mẹ em gặp Chu Minh chưa?”
Chung
Tình gật gật đầu, nói đại khái về tình hình gặp mặt, nói ấn tượng của Chung
Bình với Chu Minh đã thay đổi, còn khen anh ấy hay nói. Mạnh Tưởng nhìn cô, khẽ
nháy mắt, vẻ yên tâm. Chung Tình cười khẽ, “Anh và Luyến Kinh còn không nhanh
lên, đừng để bọn em hành động trước chứ.”
Mạnh
Tưởng cười khổ: “Đúng vậy, hai người thật nhanh tay.” Anh và Luyến Kinh đã
không có khả năng, nhưng anh đột nhiên không muốn nói với cô, cũng không có gì
quan trọng.
Chung
Tình nhìn vẻ mặt anh, không nói gì
Chỉ
chốc lát sau, cấp dưới của anh đến, là vị giám đốc Vu hôm qua. Chung Tình chào
giám đốc Vu một tiếng rồi đi ra ngoài. Cô muốn tìm cho Mạnh Tưởng một y tá,
đồng nghiệp có thể trông nom Mạnh Tưởng, nhưng không thể hoàn toàn dựa vào họ
để chăm sóc cho anh.
Khi
Chung Tình tìm được một người y tá đi vào phòng, chợt nghe giám đốc Vu nói với
Mạnh Tưởng: “Mạnh tổng, nếu khoản tiền của Tụ Thành không trả đúng hạn, thì hối
phiếu cũng không có tác dụng.” Mạnh Tưởng thấy Chung Tình vào, không nói gì
nữa. Anh bảo Chung Tình về nhà nghỉ ngơi, đã có mấy người đồng nghiệp ở đây, cô
không cần đến nữa, nếu không Chu Minh sẽ hiểu lầm. Chung Tình cười nói không
sao, chiều cô lại đến.
Di động
của giám đốc Vu vang lên, anh đi ra khỏi phòng bệnh. Chung Tình dặn dò y tá một
chút, rồi rời đi.
Khi đi
đến cầu thang, nhìn thấy giám đốc Vu quay mặt vào tường gọi điện, mơ hồ nghe
thấy khoản tiền của Tụ Thành khôn