
ỉ nói ra hai vấn đề, thứ nhất là mục đích chuyến đi lần này của Thẩm gia, thứ hai là những gì Trình Mục Dương đã trải qua, chính xác đến hàng tháng.
“Sáng mai bảy giờ, tôi chờ tin tức của anh.”
Cắt điện thoại, đã là 10 giờ rưỡi.
Cô dùng 5 phút vọt vào tắm nước ấm. Đứng dưới vòi sen, trong đầu tầng tầng lớp lớp những hình ảnh xuất hiện. Từ lúc quen biết, đến những hình ảnh lần gặp lại này, còn có nụ hôn không thể trốn tránh lúc nãy. Tay cô đè môi mình có thể nhớ lại sự ôn nhu chờ đợi của Trình Mục Dương.
Bởi vì một phút xuất thần, tay phải vô ý tăng nước nóng, suýt nữa làm cô bị bỏng.
Từ khi Nam Hoài ổn định gia tộc đã rung chuyển hơn nửa thế kỉ, từ khi cô quyết định từ Bỉ trở về Uyển Đinh, cô đã không còn một mình nữa.
Trình Mục Dương là dạng người nào, cùng hắn ở một chỗ phải hy sinh những gì, cô hoàn toàn phải có sự chuẩn bị.
Nam Bắc thay một chiếc váy liền áo màu lục rồi đi đến quán bar.
Quán bar ở tầng ba đều là người trẻ tuổi. Cho nên trừ bỏ những người trẻ tuổi địa vị thấp, những người khác sẽ không xuất hiện trong này, mà cô cùng hắn ở đây giống như là đang hẹn hò.
Cô không có ý định đi tìm hắn, chỉ là ngồi trong một góc, bắt tay vào chế biến hỗn hợp rược cùng nước.
Chỉ chốc lát sau, có hai cánh tay áp sát hai sườn của cô: “Anh nghĩ phải đợi đến hừng đông.”
Trong thanh âm của Trình Mục Dương có chút phóng túng cùng gợi cảm.
Cô cúi đầu cười, tiếp tục công việc dang dở, mãi đến khi Trình Mục Dương cầm tay cô, Nam Bắc mới ngẩng đầu lên.
Hắn đem tay cô dán nhẹ bên môi: “Còn nhớ anh dạy em câu nói gì không?”
Nam Bắc đầu tiên là sửng sốt, chợt nhớ đến cuộc đặt cược không công bằng kia.
Cô không có khả năng ngôn ngữ như hắn nhưng trí nhớ cũng không tồi.
Lúc ấy lặp lại theo Trình Mục Dương câu tiếng Nga kia ba bốn lần, cơ bản đã nhớ rõ cách phát âm. Cho nên khi anh hỏi lại, cô có thể nhẹ nhàng nói ra ngay.
Nhưng là nơi này thật sự rất ầm ỹ.
Nam Bắc đành phải giữ chặt vạt áo sơmi hắn, ghé sát vào tai nói cho hắn nghe.
Phát âm không tiêu chuẩn, cũng không dễ nghe.
Đợi cho nói xong, cô rốt cục lại hỏi hắn: “Hiện tại có thể nói cho em biết ý nghĩa thật sự chứ?”
“Từ thứ nhất là солнце, tên của anh.” Hắn cố ý lặp lại lời nói lúc đó.
Cô phối hợp kêu một tiếng.
cолнце, солнце. Lúc này nhớ lại mới thấy có chút khác.
“Những lời này có ý nghĩa chân chính là.” hắn cũng để sát vào bên tai của cô nói, “Trình Mục Dương là người đàn ông của tôi.”
Nam Bắc há miệng thở dốc, không nói ra lời, ngược lại ở dưới bàn hung hăng bấm thật sâu vào cánh tay hắn. Lúc bắt đầu chỉ là vì tức giận, không ngờ hắn lại lơ đễnh không hề chú ý, đến khi cô cảm thấy có chút quá đáng buông tay ra thì cánh tay trắng như tuyết ấy đã xanh tím một mảng.
“Đau không?” Cô không hiểu vì sao thấy đau lòng, vươn tay xoa cánh tay hắn.
Hắn ừ một tiếng, nắm bả vai cô, ngoắc nhân viên phục vụ gọi rượu.
Hai người ngồi uống một chút rượu. Nơi này không ai biết bọn họ, tầng tầng lớp lớp những ngọn đèn hư ảo u ám, đêm khuya, âm nhạc không còn kinh động lòng người mà dần trở nên mềm mại. Cô cùng hắn bước lên sàn nhảy, bắt đầu chậm rãi khiêu vũ bên cạnh những người khác, lại có người chạm vào sau cô, hắn cuối cùng rất phối hợp mà kéo cô vào lòng.
“Nam Bắc?”
“Ân?” Bởi vì ngọn đèn, cô hơi nheo mắt lại nhìn hắn.
Hai người vì điệu nhạc mà thân thể càng ngày càng sát vào nhau, làn da nơi cánh tay thỉnh thoảng đụng chạm, giống như đôi tình nhân. Trình Mục Dương lặng yên không tiếng động cúi xuống nhìn cô: “Có tin hay không anh đối với em là chân tình?”
Cô đặt tay trên thắt lưng hắn, dán sát vào người hắn, không trả lời vấn đề này.
Bọn họ nhảy thật lâu, lâu đến mức sàn nhảy hầu như không còn người, lâu đến mức có người đến nhắc trời đã sáng. Trình Mục Dương khẽ nói với nhân viên phục vụ kia vài câu, người đó rất nhanh liền rút ra ngoài, trả lại không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Không gian chỉ có hai người.
Mọi thứ đều khiến người ta thấy say mê. Trắng đêm không ngủ, hơi rượu lại tích tụ nơi dạ dày, ánh mắt cô trở nên mê ly. Trình Mục Dương vẫn nhìn Nam Bắc, nhìn từng động tác, từng nét mặt của cô. Thậm chí không bỏ qua cả dáng vẻ khốn đốn.
Âm nhạc bỗng nhiên thay đổi, là một làn điệu mà chỉ hai người mới biết.
Cô bỗng nhiên cười rộ lên, nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh còn nhớ sao?”
“Trí nhớ của anh rất tốt, nhất là những chuyện về em.”
Cô cười không tiếng động, dùng mặt vuốt ve áo sơmi của hắn, mệt mỏi vì trắng đêm không ngủ, cảm thấy ý chí có chút hoảng hốt. Không thể không thừa nhận, có những lúc, Trình Mục Dương là một người đàn ông ôn nhu tuyệt đối.
Lần đầu tiên nghe bài hát này.
Là vào tết âm lịch, khi đó bọn họ đang ăn cơm tại quảng trường chính phủ, cách Brussels (thủ đô Bỉ) khoảng 80 km về phía Đông Nam. Bởi vì đây không phải là lễ tết địa phương nên người ở đây cũng không nhiều, hai người mang theo cô bạn cùng phòng người Nga, tìm một nhà hàng Trung Quốc gọi là Hồng Cao Lương.
Nhà hàng có ba bốn bàn người Trung Quốc.
Cả ba người ghé vào, tùy tiện ăn xong cũng đã khuya.
Lúc đóng cửa, cô nghe thấy chủ nhà hàng ngâm nga ca khúc này, mộ