XtGem Forum catalog
Một đời một kiếp

Một đời một kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324372

Bình chọn: 8.00/10/437 lượt.

ỉ chỉ Trình Mục Dương: “Ví dụ như anh ấy, anh ấy rất thích chị, muốn hôn chị, nhưng chị không đồng ý, anh ấy lại nhất định muốn hôn. Bắt nạt phụ nữ chính là như thế.”

Trình Mục Dương nhướng mày, không tiếng động nở nụ cười.

“Cho nên, phải nhớ rõ lời chị nói.” Nam Bắc lấy tay nhẹ nhàng nắm mũi cậu bé. “Vĩnh viễn không được bắt nạt kẻ yếu, nhất là phụ nữ. Nếu có người vi phạm nguyên tắc của em, vì bảo vệ những người xung quanh, em phải tiêu diệt hoàn toàn kẻ xấu đó.”

Lời này nói xong, ngay cả mẹ của cậu bé cũng cười rộ lên, khen cô dạy dỗ rất khéo léo.

Cô gái kia thoạt nhìn thật trẻ, Nam Bắc tùy tiện nói hai câu, lại phát hiện tuổi của cô ấy chỉ mới mười chín. Chẳng qua vì mặc trang phục truyền thống, lại ôm con trai, đương nhiên trông có vẻ già hơn một chút.

Hai người nhanh chóng rời sòng bạc.

Phòng Trình Mục Dương, nằm cuối hành lang tầng năm. Tay hắn lớn hơn tay cô rất nhiều, gắt gao ôm cô. Hai người từ lúc vào thang máy không ngừng hôn môi. Tay hắn đêm nay vì cô mà giết người, thậm chí vì cô có thể gặp phải phiền toái không cần thiết.

Cô nghĩ, cô đã nợ hắn rất nhiều.

Trình Mục Dương xoay người mở cửa phòng, cô tránh qua bên bước vào.

Tay hắn đóng cửa lại, ấn chốt mở đèn, sau đó lại nắm tay cô.

Rèm trong phòng đều là loại ngăn cách ánh sáng, cho nên dù đang giữa trưa, trong phòng vẫn tối đen. Trong bóng tối, mọi giác quan đều nhạy cảm gấp đôi, một tay hắn đem cô ôm vào trong lòng: “Bắc Bắc.”

“Hư…” Nam Bắc nhẹ giọng nói, “Không được nói, để em nói.”

Hắn an tĩnh lại.

“Em là ai?”

“Nam Bắc.”

“Chúng ta quen nhau thế nào?”

“Trên Quốc lộ E40 tại Bỉ, chúng ta cùng ngồi ghế sau của ôtô, sau đó.” Trình Mục Dương trả lời vấn đề của cô, “Em vì né tránh anh, một mình xuống xe, gặp bắn nhau. Sau đó, anh cứu em.”

“Ai né tránh anh?” Nam Bắc dở khóc dở cười.

“Không phải sao?” Trình Mục Dương trượt tay từ lưng xuống, nâng thắt lưng của cô lên: “Còn suy nghĩ gì?”

Hắn thật sự rất thông minh.

Ngay từ lúc bắt đầu, mỗi lần cô tránh né, mỗi lần cô muốn lui sau, hắn đều hiểu rõ.

“Được, được.” Nam Bắc nhìn vào ánh mắt hắn, “Nhớ rõ, em là Nam Bắc, chúng ta quen nhau ở Bỉ. Cùng ở với anh không phải là Nam Bắc của Uyển Đinh, vĩnh viễn không phải.”

Lời nói mơ hồ, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Em thích anh, em và anh ở cùng một chỗ, nhưng bản thân em không bao gồm toàn bộ lợi ích gia tộc của em.

“Em đối với anh mà nói, cho đến bây giờ em đều không liên quan đến Uyển Đinh.” Trình Mục Dương cúi đầu. “Anh chỉ biết Nam Bắc thiếu anh thẻ bạc khi nãy, Nam Bắc bị bắn vào cánh tay mà khóc hỗn loạn.”

“Trình Mục Dương ——”

Nam Bắc muốn chạm vào hắn, nhưng cánh tay lại bị bắt lấy. Độ mạnh yếu rất chính xác, triệt tiêu lực của cô nhưng không khiến cô bị thương.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng của lòng bàn tay hắn.

“Em trước kia đã chịu bao nhiêu cực khổ? Mới có thể tự tin như vậy né tránh con dao kia?” Tay hắn di chuyển nắm lấy tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, bắt đầu hôn trán, hai má cô rồi xuống dưới một chút, nhẹ giọng nói: “Phơi nắng trên mặt hồ mấy giờ đã bị thương, trúng đạn liền khóc. Nếu anh là anh trai em, nhất định sẽ không để em chịu những tổn thương này.”

“Đó là lần đầu tiên.” Nam Bắc nhẹ giọng nói, “Em không biết là đau như vậy, hơn nữa khi đó em vẫn không có tin tức của anh trai, cứ nghĩ anh ấy đã chết.”

Rất kỳ quái.

Lần đó cô thật sự khóc rất to. Có lẽ, tại Bỉ khi đó, cũng không phải là Nam Bắc chân chính. Có lẽ, nếu không còn Nam Hoài, cô cũng không còn là chính mình.

“Bắc Bắc?”

“Vâng.”

Hắn đứt quãng hôn môi cô, dẫn lên nhiệt tình của hai người: “Bắc Bắc?”

Cô lại dạ, hai má nóng lên.

“Bắc Bắc?”

Trình Mục Dương lần thứ ba kêu tên của cô.

Thanh âm lưỡng lự.

Cô nhắm mắt lại, cúi đầu, ừ một tiếng.

Từ lúc ban đầu khi hắn gọi tên cô, đều có thói quen được cô đáp lại. Mặc kệ là ánh mắt hay tiếng đáp của cô, hắn đều lặp đi lặp lại để chứng thực.

Rất kỳ quái.

Lại làm cho người ta có cảm giác thỏa mãn.

Trong bóng đêm, bọn họ dựa vào vách tường, hôn nhau.

Tay hắn làm cô không thể tránh thoát. Đôi tay vì cô nổ súng kia, giờ phút này ôn nhu tiến vào trong áo sơmi, lưu luyến trên ngực và bụng của cô. Trình Mục Dương nhẹ nhàng dùng một chân để ở vách tường, đặt cô ngồi vững trên đùi mình, ngón tay chôn chặt vào sâu trong cơ thể cô.

Cô hỗn loạn, đau đớn, Nhưng loại đau đớn này không kịch liệt, giống như cơ thể bị thiêu cháy. Cô cắn chặt bả vai Trình Mục Dương để bản thân không phát ra âm thanh rên rỉ. Nhưng hắn hiểu rõ cô, chậm rãi liếm lỗ tai cô hỏi: “Đau sao?”

Nam Bắc cúi đầu đáp lời.

Bỗng nhiên có âm thanh rất nhỏ, là âm thanh của kim loại.

Trình Mục Dương rời tay khỏi thân thể cô, từ trong túi quần lấy ra chai rượu nhỏ màu bạc, dùng răng nanh mở bình, chính mình uống một ngụm lớn. Nam Bắc mê mang nhìn hắn, cho đến khi hắn dùng ngón tay ẩm ướt nâng cằm cô lên, đem rượu trong miệng hắn truyền sang miệng cô.

Hương vị cồn đậm đặc, cô bị sặc đến chảy nước mắt.

“Đồ khốn.”

“Tiếp tục mắng.” Hắn cười, lại tiếp tục mớm rượu cho cô, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, khiến cô không thể thở.

“Trình Mụ