Old school Swatch Watches
Một đời một kiếp

Một đời một kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324875

Bình chọn: 8.00/10/487 lượt.

ía trên người cô.

—Hết chương 26—

Chung quanh đều là mảnh thủy tinh nhỏ. Vách tường vỡ nát, phòng ốc sụp xuống.

Nam Bắc nằm giữa đám tàn tích theo bản năng đưa tay ra sờ Trình Mục Dương. Đã quên hô hấp, tim đập như sấm, cô sợ hắn bị trúng đạn. Rất nhanh, cổ tay cô đã bị hắn bắt lấy: “Đừng cử động.”

Trình Mục Dương nhẹ giọng nói với cô.

Hắn nói xong, bỗng nhiên liền ho khan hai tiếng, hình như là bị sặc bụi.

Sau vài giây im lặng, lại là một tiếng nổ lớn, còn có tiếng bắn đạn của súng máy. Cô nghe được, là súng Gatling [1'>, bình thường trong chiến tranh mới có người vác những khẩu súng lớn như vậy mà tấn công.

Nơi này là tổ chức vũ trang tự do, là tổ chức khó nắm bắt nhất tại Philippines, bắt cóc giết người, khủng bố tập kích, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng mà đêm nay lại dễ dàng bị tấn công thế này.

Súng đạn giao chiến không ngừng, những tiếng nổ tiếp tục vang lên, phòng ốc liên tiếp bị phá hủy.

Nơi họ ở là góc Tây Bắc, tiếng nổ đầu tiên cũng là đánh vào đây. Cho nên, những người tấn công này chắc chắn là đánh vào nơi họ ở đầu tiên sau đó mở rộng phạm vi tiến công.

Tiếng người gào thét, cùng tiếng súng ống, dần dần hướng về phía Đông Nam.

Cô không biết Trình Mục Dương muốn nằm dưới đất đến lúc nào.

“Người tấn công nói tiếng Philippines.” Hắn bỗng nhiên mở miệng.

Nam Bắc nghe hắn nói.

“Hơn nữa, nghe qua, chính là giọng đảo Miên Lan.” Trình Mục Dương ngắn gọn tổng kết, “Không biết là quân của địa phương hay tổ chức nào khác, nhưng không phải nhằm vào chúng ta, thừa dịp này xem có thể rời đi hay không?”

Ngay sau một tiếng nổ tiếp theo, Trình Mục Dương kéo cô từ đất đứng lên, đi về hướng ngược lại với tiếng súng.

Trong bóng đêm âm trầm, nơi nơi đều là ánh lửa.

Bên trong đống đổ nát, không ngừng vang lên tiếng khóc của những người phụ nữ và trẻ con.

Cũng trong đống đổ nát đó, có một người cầm súng đứng, xem ra là người bên phía tấn công.

Trong bóng đêm, Nam Bắc cùng Trình Mục Dương di chuyển rất nhanh. Dưới chân có thi thể, trong đám hoang tàn có thi thể, nơi nơi đều là thi thể.

Đây không phải lần đầu tiên cô cùng hắn chạy trốn.

Hơn mười ngày trước, giữa cơn bão, Trình Mục Dương mang theo cô hai mắt không thể nhìn thấy, bơi hơn một ngàn thước dưới biển. Khi đó Nam Bắc chỉ có thể ỷ vào hắn, nhưng giờ phút này cô mới phát hiện, bản thân cô cùng hắn có bao nhiêu ăn ý.

Hai người không trao đổi ngôn ngữ.

Nhưng một động tác rất nhỏ của hắn cô cũng hiểu được, hắn đang tìm đường.

Trình Mục Dương bỗng nhiên dừng lại, sờ soạng trong bóng đêm vài giây, sau đó ném ra một vật thể màu đen.

Cô đưa tay nhận.

Là súng trường đột kích loại mini.

Trình Mục Dương cũng cầm một khẩu súng. Sau mười ngày quan sát, hắn đã rất quen thuộc với địa hình ở đây, thôn này đối diện với rừng mưa và biển. Những người tấn công này hiển nhiên là từ bên sườn kia của rừng mưa đến.

Cho nên, Trình Mục Dương đương nhiên sẽ chọn hướng chạy ra biển.

Cô không biết lựa chọn của hắn, chỉ là đi theo, mãi cho đến khi nghe được tiếng sóng biển thì cũng hiểu được kế hoạch của hắn. Khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cô dừng lại.

“Sao vậy?” Trình Mục Dương quay đầu nhìn cô.

“Nơi này ——”

Cô chưa nói xong, Trình Mục Dương liền nâng súng, bóp cò.

Một phát, hắn liên tiếp hạ bốn người. Nam Bắc ngồi xổm dưới chân giúp hắn tiếp đạn. Một viên đạn rít qua tai, đau đớn, dòng máu ấm áp theo tai cô chảy xuống.

Sau đó nhanh chóng bị gió biển thổi lạnh.

Cảm giác mát lạnh xâm nhập vào bả vai.

May mắn, hai người ở nơi bí mật, những người đó lại ở chỗ sáng.

Trình độ bắn súng của Trình Mục Dương quả là chuẩn xác thần kì, không đến hai phút đã giải quyết 7,8 tên canh giữ ở bờ biển.

Đến khi hắn thu súng, Nam Bắc mới lấy tay đè lên lỗ tai. Khi nãy ở ranh giới sinh tử, cô không thấy đau đớn, nhưng lúc này đây đau đớn mới nhanh chóng lẻn vào thần kinh. Hắn nhìn động tác của cô, đem tay cô kéo ra, theo ánh lửa nhìn vết thương trên tai.

Thực may mắn, viên đạn chỉ bay sát qua lỗ tai cô.

“May mắn.” Trình Mục Dương nhẹ giọng an ủi, “Bị thương không nặng.”

Nam Bắc đau nhe răng: “Nơi này có cá mập, ăn thịt người.”

“Buổi chiều em đã đến đây?”

“Vâng.”

“Không còn cách nào khác, muốn đi chỉ có con đường này.” Trình Mục Dương hạ thắt lưng nhìn đến những tảng đá bên cạnh, “Nơi này được người ta làm ra một con đường hẹp, hẳn là có thể dẫn ra ngoài.”

Nam Bắc theo tầm mắt của hắn nhìn đến bên cạnh, hơn một nửa các tảng đá đã bị người ta phá bỏ, những tảng đá còn lại vừa vặn tạo thành con đường đủ cho một người đi.

Buổi chiều đến đây, vì bị con cá mập nhảy lên làm hoảng sợ mà cô không chú ý đến điều này.

Không nghĩ tới ở đây cũng có đường.

Những tảng đá ven bờ biển, trực tiếp nối với con đường bên ngoài thôn.

Tuy rằng bọn họ chưa đi qua, nhưng nơi đây chắc chắn là nơi an toàn nhất so với những nơi khác.

Trình Mục Dương từ trên một thi thể tìm được băng vải quân dụng, thay cô cột khẩu súng vào lưng. Cô muốn đi trước nhưng lại bị Trình Mục Dương ngăn cản: “Để anh đi trước.”

Trong bóng đêm, tay Trình Mục Dương vịn lên những tảng đá, cả người gần n