XtGem Forum catalog
Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328211

Bình chọn: 8.00/10/821 lượt.

với Bạch Khả: “Nhớ cho kỹ, đừng dễ dàng tin tưởng người khác. Đi nhanh đi!”

Rốt cuộc đoàn tàu cũng chạy qua, Bạch Khả nghe rõ một câu “Đi nhanh đi”, nhưng đầu óc cô không thể làm ra phản ứng, cô còn đang chờ Belle lên xe.

Thấy cô bất động, Belle nhấc chân đá lên cửa xe: “Đi!”

Người phía sau đã lấy súng ra, không có nhiều thời gian để tự hỏi, Bạch Khả giẫm chân ga, nhanh chóng lướt qua đường ray.

Nhìn chiếc ô tô chạy như điên, Belle mỉm cười nói: “Bạch Khả, cám ơn em.” Xoay người nhìn thẳng đám đàn ông bịt mặt chỉ chừa lại đôi mắt dữ tợn, cô giơ súng lên, bắn liên tục.

Còn chưa kịp đắc ý, ngực đã đau buốt, súng rơi khỏi tay. Cô nhìn lên bầu trời, thẳng tắp ngã về phía sau.

“Cô giáo.” Giọng nói vang vọng, như truyền đến từ phòng học trống trải.

Trong cái chớp mắt ngã xuống đất, cô nhìn thấy tình huống lần đầu tiên bọn cô gặp nhau.

Dưới cái nắng mùa hè, sân bóng rổ rộng thoáng, cô đứng trước một đám các cậu trai bốc mùi mồ hôi để điểm danh. Điểm đi điểm lại vẫn thiếu một người, cô đã nghĩ, chờ tên nhóc đi muộn kia đến, cô nhất định phải hung hăng phạt cậu. Đang trong mạch suy nghĩ, phía sau có tiếng người gọi: “Cô giáo.”

Xoay người ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái, thứ đầu tiên cô chú ý là nốt ruồi trên mặt cậu, sau đó mới hỏi: “Em tên gì?”

“Michael, Michael Pui, cô có thể gọi em là Mickey.”

Giọng cậu ôn hòa dễ nghe, nụ cười tự tin, thanh xuân bức người.

“Michael Pui.”

Cô mấp máy môi, gọi tên anh lần cuối trong cuộc đời này. Sau đó cô quyết định nhắm mắt lại, vĩnh viễn ở cùng anh.

Tiếng súng cách xa. Bi kịch tới quá nhanh, một lúc sau Bạch Khả mới kịp cảm thấy thương tâm, thì nước mắt đã tự động rơi rồi. Gió mạnh thổi nước mắt theo khóe mắt trượt qua tai. Cô không ngừng ép bản thân phải trấn định, lại ép ra vô số hình ảnh của Belle và Mickey. Cô nắm chặt tay lái, nghẹn ngào nức nở.

Đồng hoang đã đi qua, con đường cũ nát bình thản chờ phía trước. Phảng phất, cô nghe được Mickey nói: “Một luồng ánh sáng từ thiên đường hạ xuống, người đàn bà ở trong ánh sáng đó mỉm cười đưa tay cho người đàn ông.”

Cô lau khô nước mắt, cùng nói với anh: “Bọn họ nắm tay nhau, biến mất trong ánh sáng rực rỡ.”

Dưới ánh mặt trời, bảng mốc 66 hoen rỉ xẹt nhanh qua. Nhìn khóa cửa bị bắn nát, Đường Nhất Đình đã đoán được chuyện sắp sửa phát sinh.

Gerard thảnh thơi tựa vào tường, miệng ngậm điếu xì gà. Anh ta giống như khán giả đang xem diễn, hết sức mong đợi vào tình tiết phát triển của vở kịch.

“Tại sao bất kể là chuyện gì cậu cũng thích chen chân vào thế.” Đường Nhất Đình không vui nói.

“Chúng ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Gerard phả ra một ngụm khói nói, “Lấy việc phá hỏng chuyện của người khác làm trò vui.”

“Tôi làm việc thiếu đạo đức cũng có chừng mực hơn cậu.”

Âu phục còn chưa kịp thay, Đường Nhất Đình nhận áo vest Lê Tường đưa, nhìn ông ta một cái. Vẻ mặt Lê Tường vẫn bình tĩnh như nước, hoặc đó chỉ là sự lạnh nhạt sau khi ông ta đã hiểu rõ mọi việc.

Hơi ngẩng đầu lên, Đường Nhất Đình cố gắng học tập sự trấn định, bình tĩnh của Lê Tường. Trên con đường đi đến hậu viện, mỗi bước chân đều vững chắc.

Từ xa có thể nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên thềm gỗ tùng ngoài hành lang. Anh ta dừng bước, cởi hai hạt nút trên cổ áo, để bản thân thuận lợi thở ra một hơi.

Những bông hoa đua nở dưới ánh trời chiều yên bình. Chiếc mấy bay giấy rơi xuống khóm hoa mấy ngày hôm trước bị gió thổi bay, rũ cánh khe khẽ chớp động.

Anh ta khoác áo vest lên bộ quần áo phong phanh của Đường Nhất Đường, rồi ngồi bên cạnh anh.

“Hiếm khi thấy em chủ động tìm anh nói chuyện.” Anh ta nói xong liền ngẩng đầu lên, để nắng chiều chiếu trên mặt. Anh ta thích động tác này, thích cảm giác được tắm trong ánh mặt trời, điều này khiến anh ta cảm thấy an toàn.

Đường Nhất Đường quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng thoáng mang theo ý cười, nói: “Ngày hôm qua Tần Thanh tìm được một quyển sách giới thiệu về hoa cỏ trong thư viện, nghe nói nước của hoa xa cúc có thể làm sạch da dưỡng nhan, dùng để pha trà có thể trị bệnh bao tử. Cô ấy có ngâm một bình cho em, rất thơm.”

“Phải không?” Đường Nhất Đình không quay đầu, anh ta nheo mắt nói, “Vậy em đã từng ngửi được mùi thơm thật sự của hoa xa cúc chưa?”

“Anh đã ngửi qua.” Đường Nhất Đường dùng ngữ khí khẳng định.

“Ừ, anh từng nếm.” Đường Nhất Đình lại nhắm mắt nói, “Không ngọt chút nào, còn hơi đắng, giống như nhai trà, mùi vị khủng khiếp.”

“Nhưng anh vẫn kiên trì nhai rất nhiều.”

“Đúng.” Nhớ tới những chuyên điên rồ trước đây, Đường Nhất Đình cười gật đầu, “Đúng, anh nhai rất nhiều, thế cho nên nhìn khóm hoa mới giống như bị người ta lấy đi một mảng. Sau đó anh bị tiêu chảy, chân bị mất cảm giác tận ba ngày vẫn chưa có lại. Lần đó khiến cả nhà đều sợ hãi, ngoại trừ ông già, ông ấy ước gì trong chúng ta có một đứa chết đi.”

Nghe Đường Nhất Đình nhắc tới cha, Đường Nhất Đường cố ý bỏ qua, nói: “Anh thề sẽ không bao giờ ăn nữa.”

“Em nhớ rất rõ.” Hai má phơi nắng mà nóng lên, Đường Nhất Đình cúi đầu. Người bên cạnh vẫn trầm mặc không nói. Anh ta thở dài, mỉm cười với anh: “Anh không ngờ em